Page 101 - DH2
P. 101
Công việc làm ở đây không có gì bảo đảm, chỉ sống được là nhờ vào việc thuê mướn ở các vườn ương cây vào mùa hè, còn mùa đông thì coi như thất nghiệp. Cả thành phố không có một hãng xưởng nào để xin việc làm, chỉ duy nhất có một xưởng may hoạt động vài tháng sau thì đóng cửa. Trong vòng nửa tháng sau chúng tôi mua được chiếc truyền hình mới toanh tại tiệm Sam với giá $500 có luôn phần thâu phát âm băng nhựa. Nhiều đêm nằm ngủ nằm mơ thấy mình còn tại Việt Nam đang bị công an đến xét nhà hay những ngày lao động vất vả chăn trâu dưới cơn mưa tầm tã của mùa đông đất Bắc, khi tỉnh dậy quờ quạng xung quanh lòng mừng rỡ mới biết mình đang sống sung sướng nơi xứ người.
Lần đầu tiên gia đình tôi được người bạn là một cựu bác sĩ thuộc gia đình mũ đỏ mời đi ăn tại một restaurant của Tàu. Sau khi ăn xong khi trả tiền ông bạn tôi chỉ đưa cho người tính tiền một tấm thẻ mà không thấy tiền làm tôi cứ thắc mắc hoài. Khi được hỏi thì ông bạn tôi chỉ cười trừ sau nầy rồi ông sẽ biết (credit card)
Qua trung gian của một vài bạn cùng quê đi trước, gia đình tôi quyết định di chuyển về thành phố Arlington,Texas. Lúc bấy giờ nghề may ở đây rất thịnh hành, hầu hết các chủ shop may là người Việt Nam. Vì đã có chuẩn bị trước khi đi, nên chuyện hội nhập vào nghề nầy rất dễ dàng, chịu khó làm bao nhiêu cũng có. Còn tôi thì nhờ người bạn trong cùng đơn vị ngày xưa xin được vào làm ở hãng.
Từ xưa đến giờ tôi chưa bao giờ quen tay xử dụng kềm búa, thời gian tù tội chỉ quen dao rựa cuốc xẻng mà thôi. Nhưng rồi cũng đâu vào đó, chịu cực khổ học hỏi rồi cái gì cũng xong. Tù tội cực khổ đói rách đã quen, bây giờ chịu
Đa Hiệu online số 2 Page 101