Page 178 - DH2
P. 178

       Thuật Gia Định. Sau 75 lấy thêm mảnh bằng “Được Ra Trại” của “trường SQ Cải Tạo”. Nhưng vì lòng quá yêu mến nước non với những “cảnh đẹp lạ lùng” như hồi Tiền Sử, nên ở lại (nghệ sĩ tính mà!). Anh kế tên Hiền, tánh tình như tên gọi. Còn đây là chú Ký. Tên thì vậy nhưng cụt cả 2 bàn tay. Hỏi sao cầm được cây viết mà ký với cóp! Thậm chí khi đi làm giấy Chứng Minh ND còn được miễn cả lăn tay nữa?! Đây là chú Hoàng, người có cánh tay gõ cũng kêu, mà lắc cũng kêu (tay giả). Chú Bảo, nhân vật chính trong bài Vác Ngà Voi của tôi. Chú này là người “thiếu chân thật” (chỉ còn lại 1 chân. Chân kia đã gởi lại trên sườn Đồi 1062 khi cùng đơn vị xung phong tái chiếm cao điểm này). Tuy vậy, chú Bảo vẫn “có giá” hơn ba người ngồi sát nhau : chú Minh, Thanh và Sang đều là kẻ “không chân thật” (cụt hết cả 2 giò!). Và, cả 3 chú này: “Ngày xưa ôm súng nằm ngủ. Bây chừ chỉ biết thủ thỉ với chiếc gối ôm!”. Phần số bắt phải vậy(?). Một mình... Một mình... và có lẽ đến cuối đời cũng ...vẫn Mình ên!
Nhìn vẻ mặt hai anh bạn mới tỏ vẻ ái ngại cho những chú TPB (sợ họ bị chạm tự ái) khi tôi giới thiệu kèm theo lời “phụ chú” như có ý đánh giá. Tôi bèn bảo:- Các anh đừng lo các chú ấy buồn. Chúng tôi thường lấy thương tật của nhau để chọc ghẹo mua vui. Ngay cả tôi (chỉ còn 1 mắt) cũng được anh em “ngợi khen”là có cặp mắt Bồ Câu. Nhưng kèm thêm : “Mắt bồ câu, con bay con đậu”. Hoặc viết tặng tôi câu ca dao: “Gái một con trông mòn con mắt. Trai một mắt nhìn gái một con”. Hoàn toàn đúng thực tế! Không sao cả! Còn hãnh diện nữa là đằng khác! Chỉ kỵ nhất là khi có “tên nào đó” gọi mình bằng đồ TPB Ngụy mà thôi!
Sau phần giới thiệu có hơi dài dòng, sợ anh em “khát nước”. Tôi bèn nói tiếp: Lý do chúng ta có mặt hôm nay:
  Đa Hiệu online số 2   Page 178
    






























































































   176   177   178   179   180