Page 93 - DH2
P. 93
Tôi có một ông bạn già qua Mỹ theo diện con lai, gia đình gồm 5 người con, trong đó người con trai trưởng nam là lai Mỹ đen vì bà vợ ông trước đây có làm sở Mỹ. Có lẽ vì quá thương vợ hoặc là ông thật tình không biết nên cứ vẫn nhất quyết là khi bà xã ông
sinh được truyền máu của người Mỹ đen nên con ông trông giống Mỹ. Mãi đến bây giờ trong lúc nói chuyện với mọi người ông vẫn xác nhận như vậy mặc dầu hai người nay đã chia tay. Chuyện vô lý như vậy ai cũng biết nhưng chỉ mình ông không biết hoặc ông không muốn biết.
Sau gần 12 năm “được gọi là học tập cải tạo” trong các nhà tù cộng sản, cuối cùng rồi tôi cũng được thả về vào dịp Tết năm 1987. Nói là học tập nhưng chẳng học được nghề ngỗng gì cho ra hồn ngoài nghề trồng khoai cuốc đất. Bao nhiêu năm đi lính chỉ biết cầm súng cận kề hiểm nguy nên lòng lo sợ hoang mang không biết rồi đây mình sẽ làm gì để sống trong cái xã hội mới đầy dối trá lọc lừa hoặc bị đày ải lên các vùng kinh tế mới rừng núi xa xôi.
Bạn bè tôi một số ít may mắn về trước có phần sung sướng nhờ vào sự giàu có của gia đình, còn lại đa số phải sống bằng nghề xe đạp thồ hoặc bán vé số để mưu sinh. Tôi vẫn còn là người may mắn so với các bạn tù khác, vì vợ con tôi vẫn còn có được cuộc sống tương đối nhờ vào sự che chở đùm bọc của ông bà ngoại các cháu. Các con tôi vẫn được đến trường và vợ tôi nhờ thu giấu chút ít của cải còn lại để sống qua ngày.
Sau khi chiếm được miền Nam và với chính sách đánh sập tư bản, chúng tha hồ “vào vơ vét về” và độc quyền kinh doanh vàng bạc, tiệm vàng của gia đình vợ tôi bị niêm yết
Đa Hiệu online số 2 Page 93