Page 97 - DH2
P. 97
thuế càng ngày càng tăng lên rất cao, vốn ít không cạnh tranh nổi với người ta đành phải sang tiệm lại cho người khác.
Cũng trong lúc nầy các hợp tác xã mọc ra như nấm nơi nào cũng có. Thường thì phân lời rất cao nên hầu như mọi người không còn thiết tha mua bán nữa. Ai cũng dồn hết tiền của vào đây để mong kiếm lời; nhưng chỉ trong vòng chưa đầy nửa năm thì tất cả tuyên bố phá sản hết tiền, người dân thì tiền mất tật mang; còn nhà nước thì không can thiệp phủi tay vô trách nhiệm.
Gia đình tôi cũng không sao tránh khỏi nỗi buồn nầy, số tiền dành dụm đã mất đi hao hụt gần hết. Tôi lại sai lầm thêm một lần nữa là toàn bộ số tiền mang đi để đóng cho dịch vụ làm hộ chiếu đã bị kẻ xấu rạch túi xách tay đánh cắp khi chen lấn nộp hồ sơ dịch vụ tại đường Nguyễn Trãi Sài Gòn. Nhưng rồi tự mình an ủi vì trong mọi cái rủi rồi biết đâu sẽ có cái may, hy vọng ngày mai trời lại sáng!
Chuyện ra đi của người tù cải tạo tưởng như là một giấc mơ nào ai ngờ nay đã thành sự thật. Một cuộc đổi đời lịch sử cho những người lính bại trận làm bọn Cộng Sản điên đầu. Xin cám ơn Trời, cám ơn đời, cám ơn mọi người đã vận động với chính quyền Hoa Kỳ để có chương trình nhân đạo cho các tù nhân chính trị được ra đi.
Gia đình tôi theo diện HO 5, đến Mỹ vào tháng 7 năm 1991. Chỗ định cư đầu tiên là thành phố Pineville, tiểu bang Louisiana hiền hòa yên tĩnh nơi có nhiều gia đình Việt Nam đến đây trước. Chúng tôi được giúp đỡ rất nhiều bởi tình đồng hương và các nhân viên thuộc văn phòng Hội USCC
Đa Hiệu online số 2 Page 97