Page 112 - DH3-online
P. 112

Theo hợp đồng mướn chỗ. Đúng 12 giờ trưa 30, phải dọn dẹp sạch sẽ trả lại mặt bằng. Tôi và anh bạn phải cuốc bộ về nhà lấy xe ra chở đồ đạc. Chú em ở lại quét tước, coi đồ và bán “giảm giá”tối đa nếu có người mua để vớt vát cú chót cuối năm!
Khi trở ra, tôi thấy mất chậu mai. Chú em mừng rỡ vội khoe:- Em bán rồi anh ạ. Không phải giá mình định, mà gấp mấy lần lận! Ngạc nhiên, tôi hỏi: Bao nhiêu? – 50! Tôi gằn giọng hỏi lại: Năm chục ngàn hả? Dạ đúng vậy! Rồi chú kể:
Khi hai anh đi, có cặp vợ chồng (ông chồng trạc tuổi anh) chắc ở xa, không phải dân trong Làng mình, ghé vào hỏi em: Hoa chỉ còn có nhiêu đây thôi sao? Dạ ! Sắp hết giờ cho bán. Tụi tui đang tính dọn về nghỉ Tết! Ông chồng bước lại nhìn cây mai. Thấy tờ giấy ghi giá còn lủng lẳng trên cành. Anh ta cầm xem. Lật mặt sau, cứ nhìn xăm soi mãi. Bà vợ thấy vậy bảo: Cây này còn hoa còn nụ gì đâu mà mua. Nói xong, vội kéo anh đi.
Không ngờ chỉ khoảng 10 phút sau, anh chị quay lại. Anh lột tấm giấy báo giá, đưa chị xem. Anh nói nho nhỏ với chị điều gì đó. Chị gật gù tỏ vẻ hài lòng. Anh chìa luôn cho em xem và hỏi: Ai viết mấy câu thơ này vậy? Em ngạc nhiên! Cầm đọc:
Bài thơ chỉ vỏn vẹn 6 câu với tựa đề :
  Đa hieu online số 3 Page 112





























































































   110   111   112   113   114