Page 30 - DH3-online
P. 30
Tôi chào đời ở một làng nằm ven thị trấn, nơi có khu rừng ngút ngàn và những cánh đồng thẳng tấp màu mạ mới. Lúc lên 4 tuổi đã biết chạy giặc Tây với câu hát nằm lòng mà tôi đã thuộc không biết tự lúc nào, “ Mới sớm mai thằng Tây nó bố vô rừng ta quyết trốn, bà con ta vừa khóc vừa la đồn khắp từ phương xa ...”Hình ảnh những đoàn quân kháng chiến chống Pháp với những chiếc vỏng gồng gánh các thương binh mà tôi thường bắt gặp mỗi chiều trên con lộ gần nhà, đã trở thành những kỷ niệm khó quên nhất của tôi thời thơ ấu, theo lời kể lại của cha thì họ là những anh hùng dân tộc hy sinh cuộc đời mình để đánh đuổi ngọai xâm và ông rất hãnh diện vì có chú Út tôi trong đoàn quân đó. Chú thường về nhà lúc nửa đêm khi bọn tôi đã ngủ và ra đi trước khi trời sáng, mẹ tôi thường hay thức suốt đêm để chuẩn bị nhiều thức ăn dành riêng cho chú mặc dầu đời sống hiện tại của gia đình vẫn còn đói lên đói xuống. Nghe lời bàn tán của các người lớn tuổi trong xóm thì chú “Út” tôi là một vị anh hùng, chú gan lì đã nhiều lần chỉ huy xung kích đánh phá các đồn bót Tây mà chú vẫn trở về bình yên chẳng hề hấn gì, còn anh chị em chúng tôi xem chú như thần tượng.
Một buổi chiều cuối năm trong khi mọi nhà đều vui vẻ lo nấu nướng bánh tét bánh chưng ăn tết trong cảnh nơm nớp lo sợ Tây bố hàng ngày, nhưng riêng gia đình tôi thì mọi người ai cũng khóc vì được tin chú “Út” đã tử trận trong một lần xung phong đánh vào đồn binh giặc, tin nầy
Đa hieu online số 3 Page 30