Page 44 - DH3-online
P. 44
người kháng chiến chống thực dân Pháp, trong đó có sự đóng góp bằng cái chết của chú Út tôi.
Ra trường 1965 khi vừa tròn 21 tuổi, với chức vụ thiếu úy trung đội trưởng tôi chỉ biết tuân lệnh thượng cấp khi xông pha ngoài trận mạc, tôi chỉ biết xung phong không bao giờ lùi bước và trong trận thử lửa đầu tiên, đơn vị do tôi chỉ huy đã bị thiệt hại nặng nề. Cuộc chiến vẫn tiếp diễn và những người lính vẫn tiếp tục nằm xuống hàng ngày hàng giờ. Là đơn vị “Tổng trừ bị QLVNCH” chúng tôi đã có mặt khắp nơi theo nhu cầu đòi hỏi, hiện diện khi chiến trường sôi động, từ mặt trận này đến mặt trận khác và chúng tôi chỉ rời khi tình hình lắng dịu. Sự sống còn của chúng tôi như là một phép mầu nhiệm. Bao nhiêu năm chinh chiến là bấy nhiêu năm mẹ tôi mất ăn mất ngủ luôn khấn vái nguyện cầu. Mẹ đã ăn chay trường cạo đầu xuống tóc đi chùa lễ Phật để mong sao cho tôi được an lành, bao lần xông pha nơi tuyến đầu lửa đạn cùng biết bao lần thóat chết từ nanh vuốt tử thần, 2 lần bị thương và 2 lần mất tích đã làm mẹ suy sụp tinh thần. Miền Nam bị cưỡng chiếm, tôi lâm cảnh tù đày, mẹ nài nỉ cha làm giấy gia đình liệt sĩ của chú Út để bảo lãnh tôi về, nhưng cha một mực cương quyết chối từ mặc dầu cũng rất nhớ thương tôi vì nghĩ là không đươc. Mẹ giận cha trong suốt những năm tháng cuối đời, mẹ ngã bệnh khi hay tin tôi bị giam kỹ luật trong nhiều tháng trong hầm Conex lộ thiên giữa trời không cho gia đình thăm viếng, và cuối cùng mẹ
Đa hieu online số 3 Page 44