Page 100 - DH2
P. 100

       độ hốt hoảng của tôi nên họ biết tôi là người mới đến nên thay vì cho tôi giấy phạt thì cuối cùng họ vẫn tử tế hướng dẫn tôi về đến nhà. Chuyện nầy chỉ xảy ra ngày ấy chứ bây giờ coi như tôi bị toi mạng từ lâu rồi!
Hơn một tuần lễ sau đó, tôi lại sai phạm thêm một lần nữa vì cứ tưởng như mình còn ở Việt Nam. Nhà cửa mới dọn xong, quần áo rác rưới dơ bẩn tôi đã bỏ vào bao để phía sau nhà cho xe rác đến chở mỗi tuần 2 lần. Một số giấy tờ sách báo còn lại tôi bèn gom lại ở phía sau sân nhà dùng lửa để đốt giữa trời nắng chang chang, khói lên nghi ngút, cứ nghĩ là chẳng có gì xảy ra. Nào ngờ chỉ vài phút sau là có còi hụ của 2 xe cảnh sát báo động cùng chạy đến ập vào nhà tôi, hồn vía lên mây sẵn chậu nước đã chuẩn bị sẵn kế bên tôi kịp thời dập tắt đám lửa. Lần nầy không giống như lần trước, tôi lại bị lãnh giấy phạt cảnh cáo. Lúc bấy giờ tôi mới thấm thía câu nói của ông bà ta đã dạy: Sống ở trên đời cái gì cũng phải học: “Học ăn, học nói, học gói, học mở”!
 Thành phố Pineville và Alexandria chỉ cách nhau qua một chiếc cầu nhỏ mà sinh hoạt lại khác nhau. Alexandria cho bán rượu beer còn Pineville thì bị cấm; còn ở cấp tiểu bang thì luật lệ mỗi nơi một khác; có chuyện tiểu bang nầy được phép còn tiểu bang khác thì không; chuyện khó tin nhưng có thật !
 Không lâu sau từ khi có xe, nhờ mấy người đi trước hướng dẫn, tôi đã có việc làm ở các vườn ương cây mà công việc thường ngày là trồng cây và nhổ cỏ. Lương được trả theo giờ, cuối tuần ngoài giờ học các con tôi cũng theo tôi làm thêm nên đã có dư một số tiền gởi về cứu đói bà con anh chị còn lại ở quê nhà.
  Đa Hiệu online số 2   Page 100
    





























































































   98   99   100   101   102