Page 173 - DH2
P. 173
- Cháu Phượng... dạo này trông sang và đẹp quá, bác nhìn không ra. Mới ngày nào hai đứa còn bé, nghịch ngợm, bây giờ đã trưởng thành cả rồi, hèn gì bác mau già...
Ở trên gác, Lâm nhận ra tiếng Phượng, phải đến mấy phút lặng người, Lâm mới nén được những rộn ràng, xúc động trong tim.
Anh xuống đón Phượng cố bằng giọng hồn nhiên:
- Gớm... người đâu mà đẹp thế... ngọn gió nào đưa Phượng đến vậy?
Phượng nghiêm nét mặt, lườm Lâm y như ngày còn bé:
- Chẳng có ngọn gió nào cả... Phượng đến tìm Lâm, trách Lâm, mắng Lâm... được không? Nghe nhiều người nói, Lâm bê bối, tình cảm lăng nhăng, bội bạc, Phượng buồn ... cô nào hành hạ Lâm?
Lâm trả lời ngắn gọn: - Phượng! cô Phượng!
Rồi Lâm nhớ ngay đến một câu mà hai đứa vẫn thuộc lòng trong Dòng Sông Ðịnh Mệnh:
- Bởi vì Phượng! Phượng đẹp như một vì sao... mà sao với người thì thường cách biệt.
Cơn giông đầu mùa hạ kéo đến thật nhanh, chỉ trong khoảng khắc, mây đen phủ kín bầu trời, trần mây thấp, gió lốc cuốn bụi, rác và lá cây bay tung lên trời. Rồi mưa đổ
Đa Hiệu online số 2 Page 173