Page 15 - nguyen ngoc diep do an_Neat
P. 15
Trong ký ức của Cam, thành phố trung tâm luôn nhuốm
một sắc mưa lặng lẽ. Hôm ấy, mưa rơi đều và lạnh, phủ một
màn sương mỏng lên những mái cong cung đình và cột đèn
rồng uốn lượn. Cam và Thụy Liên đứng cạnh nhau, không
ai nói gì, chỉ lặng nhìn về phía xa – nơi đường chân trời như
bị che khuất bởi những lớp mái vòm chồng lên nhau. Cái
chết của Minh đến đột ngột, quá vô lý để ai có thể tin trọn
vẹn. Người ta vẫn nói sinh – lão – bệnh – tử là lẽ thường,
nhưng Minh lại ra đi khi đôi mắt còn ánh xanh, khi tuổi đời
còn chưa đủ để hiểu thế nào là “đủ đầy.” Thành phố hôm
ấy đẹp mà lạnh, trang nghiêm mà nghẹn ngào – như chính
nỗi hoài nghi đang lớn dần trong lòng Cam.
16