Page 33 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 33

Chú Lý và cô Sarah Vương



                               hi tiếp xúc với những người phụ nữ trên thế giới, tôi đã được nghe kể vô số
                             K
                               câu chuyện cảm động về cuộc sống, cái chết và cả tình yêu của họ. Những xúc
                             cảm của con người dù ở bất cứ nơi nào trên thế giới cũng đều giống nhau. Trái
                             tim con người bao giờ cũng khao khát được cảm thông, được tha thứ, chấp nhận

  và duy trì nòi giống qua các thế hệ. Điều đó đã được thể hiện qua một câu chuyện xảy ra ở Singapore
  – câu chuyện ấy có thể khiến bao trái tim ở khắp nơi trên thế giới phải rung động.


      Buổi sáng đầy nắng, tôi rảo bước đến quán cà phê yêu thích của mình. Tại Singapore, dùng điểm
  tâm trong quán cà phê trên đường đi làm là điều bình thường. Tôi ngồi tại chiếc bàn quen thuộc của
  mình, thưởng thức tách cà phê nóng hổi, thơm dịu và dùng một cái bánh bao - loại bánh ưa thích của
  người Hoa. Tôi nhìn qua cửa sổ hướng ra góc phố , mắt nheo lại do bị chói nắ ng.


      Tôi thấy thiếu thiếu một cái gì đó - người bán báo thường ngày không còn ở đó nữa. Chú ấy đã
  luôn ở đó - chiếc xe đạp tồi tàn của chú dựa vào những cửa hiệu màu xanh của kiều bào người Hoa
  còn những chồng báo thì được xếp gọn gàng đặt ngay bên cạnh. Hôm nào chú đến trễ làm tôi không thể
  mua báo được thì tôi sẽ rất nhớ nụ cười để lộ cả hàm răng của chú, nhớ cả lời chào vui vẻ “Chou San”
  (chào buổi sáng) của chú.


      Hầu hết khách quen của quán cà phê đều yêu quý và gọi chú bằng “Chú”, đây là cách xưng hô biểu
  lộ sự kính trọng của người Hoa. Vẻ ngoài nghèo khó không hề che lấp đi sự thông thái cũng như lòng

  tốt của chú. Khuôn mặt nhăn nheo cùng chòm râu quai nón khiến chú trông như một nhà hiền triết.
  Dường như chú Lý đã góp phần làm cho cuộc sống của tôi được yên bình hơn. Chú chỉ đơn thuần là
  một người bán báo dạo, nhưng sự vui vẻ của chú – hệt như tiếng chim hót vào buổi sớm mai – đã tạo
  nên âm sắc riêng cho một ngày mới. Lời chào “Chou San” của chú đã khiến những ai đến mua báo
  cũng đều phải nhoẻn miệng cười. Nét hài hước của chú luôn lan tỏa từ góc phố nơi chú đứng vào tận
  bên trong quán cà phê.


      Quan sát chú Lý và khách hàng của chú là niềm vui của tôi vào mỗi buổi sáng sớm. Đáng chú ý
  nhất trong số những khách hàng của chú là một thiếu nữ đáng yêu người Hoa. Sáng nào cũng xuất hiện

  trong bộ trang phục tươm tất, cô đỗ chiếc xe hơi màu đen ở bên vệ đường, bước ra khỏi xe, đến chỗ
  chú Lý mua báo và khi ra về thì không quên nở một nụ cười chào chú.


      Khuôn mặt đầy nếp nhăn của chú Lý thoáng xúc động khi cô gái tỏ ra chú ý đến tôi. Nét mặt tươi
  vui của chú dãn ra, và rồi một cảm xúc sâu xa hơn xuất hiện thế chỗ. Đó là một cảm xúc rất quen thuộc
  nhưng tôi không sao định rõ được.


      Vì vậy, cũng giống như chú Lý, sáng nào tôi cũng chờ đợi sự xuất hiện của người thiếu nữ duyên
  dáng đó. Mái tóc đen bóng của cô được cắt ngắn quá vai để lộ khuôn mặt trái tim cùng làn da trắng
  mịn và đôi mắt đen e lệ. Nhưng nét đẹp nổi bật nhất nơi cô chính là nụ cười – chính nụ cười ấy làm cả
  khuôn mặt của cô sáng bừng lên. Mỗi khi cô gái ấy đi khỏi thì khuôn mặt của chú Lý trông giống như
  mặt trời bị một áng mây đen che khuất.
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38