Page 52 - 8 - Những Tâm Hồn Cao Thượng
P. 52

Viên ngọc thông thái của ông Kindrick



                               ếu nếp nhăn biểu thị cho những bài học ta đã học thì chắc hẳn ông Bennett
                             N
                               Kindrick đã học được rất nhiều. Ở tuổi tám mươi hai, ông Bennett có đủ lý
                             do để tự xem mình là người đã tốt nghiệp trường đời. Nhưng vào buổi sáng
                             Chủ nhật đặc biệt này, gương mặt ông Bennett lại sáng lên vẻ rạng rỡ của một

  cậu học trò vừa mới khám phá được một bài học mới mẻ.

      Mà đúng là như vậy thật! Bởi vì tôi là mục sư giảng đạo vào sáng hôm đó, và tôi đã làm việc suốt

  cả tuần để xâu chuỗi những viên ngọc sáng nhất của kiến thức uyên thâm mà tôi chưa bao giờ trình bày
  trước một nhóm cử tọa vốn thường rất thụ động này. Sáng hôm ấy tôi đã thuyết giảng về cảnh huy
  hoàng nơi thiên đường cho những con người mà tôi nghĩ là đã bị ràng buộc một cách vô vọng ở chốn
  trần gian. Chắc chắn thông điệp đầy cảm hứng này đã khơi nguồn nên nét rạng rỡ trong ánh mắt của ông
  Bennett.


      Sau buổi lễ, tôi đón gặp ông ở cổng nhà thờ. Tôi hỏi: “Ông Kindrick này, hôm nay ông đã nghe
  thấy điều gì khiến ông phấn khởi như vậy?”. Câu hỏi phát ra từ miệng tôi giống như dây câu được tung
  ra từ một người đi câu đang nóng lòng chờ cá đớp mồi.


      “Dễ thấy như vậy sao? Tôi vui từ sáng thứ Sáu kia.” Rồi ông nói tiếp: “Cha biết không, tôi đã tìm
  hiểu một đoạn kinh thánh trong suốt năm mươi năm qua, mãi đến tuần này tôi mới hiểu ra ý nghĩa của
  nó”.


      Nhận thấy nét phấn khởi trên gương mặt ông Bennett chẳng liên quan gì đến thông điệp của mình,
  tôi sớm hiểu ra chính ông là người đã tặng cho tôi một viên ngọc quý giá – một chân lý cho thấy việc

  học là một quá trình dài suốt đời người. Sự giác ngộ vừa soi sáng tâm hồn ông Bennett ở tuổi tám
  mươi hai sẽ chẳng thể nào có được nếu ông từ bỏ việc học hỏi từ năm ba mươi hai tuổi. Điều gì sẽ xảy
  ra nếu ông thôi không còn nỗ lực tìm hiểu đoạn kinh đó từ năm bốn mươi hai, năm mươi hai hay thậm
  chí là năm ông bảy mươi hai tuổi? Hẳn ông sẽ không bao giờ hiểu được chân lý của đoạn kinh thánh
  ấy. Chỉ vào ngày thứ Sáu tuyệt vời vừa rồi, sau tám thập niên trải nghiệm và chuẩn bị, ông mới có thể
  sẵn sàng nắm bắt được viên ngọc của sự thông thái ấy.


      Khám phá của ông Bennett khuyến khích tôi không bao giờ được phép mệt mỏi trên con đường
  kiếm tìm tri thức. Giờ đây tôi nhận ra rằng việc từ bỏ nỗ lực để tìm hiểu những điều mới mẻ của hôm

  nay là tự đánh mất những bài học mà mai này ta mới thấm thía.

      Sáng hôm ấy, sau khi trò chuyện cùng ông Kindrick, tôi về nhà và lao ngay vào đọc đoạn kinh

  thánh mà ông đã nghiền ngẫm ngần ấy năm qua. Tôi chẳng hiểu ý nghĩa của câu kinh thánh đó là gì cả.

      Vâng, có lẽ phải chờ đến khi tôi tám mươi hai tuổi...


                                                                                                     - Dudley Callison
   47   48   49   50   51   52   53   54   55   56   57