Page 121 - Người bình thường tử tế
P. 121
như một lời cảm ơn từ đáy con tim anh dành cho
chị. Với anh, chị và ba cậu con trai là cả một trời
yêu thương. Giọng anh sang sảng, nụ cười ấm áp.
Còn đó những ngổn ngộn ký ức anh tuôn chảy với
tôi trong một chiều cuối tuần trời Sài Gòn bắt đầu
chớm thu. Chia tay tôi, anh vội và lên xe cho kịp
bữa cơm chiều sum vầy cùng gia đình nhỏ hạnh
phúc cùa mình. Trên tay, vẫn khê nệ một bao xốp
lớn mấy món ăn mà bọn trẻ nhà anh rất thích.
Chúng đang háo hức chờ đợi buổi họp mặt gia đình
cuối tuần sau nhũng ngày bôn ba ngược xuôi của
cha mình. Tôi về, mãi nghĩ ngợi lời nói mà anh lặp
lại biết bao lần trong cuộc gặp gỡ: “Đức phải tích,
kỷ niệm phải đong đầy”. Người đàn ông thoạt nhìn
uy nghiêm khó gần ấy, lại mở lòng chân tình về
cuộc đời thấm đẫm nỗi cơ cực, và những hành trình
thiện lương đầy tự nhiên như là sứ mệnh của cuộc
đời. Và tin chắc rằng, ai rồi cũng sẽ như tôi, tự
nhiên say câu chuyện của người đàn ông xứ Quảng
này, dù chưa nhấm môi rượu Hồng Đào.
-TRÚC THIÊN-
- 121 -