Page 236 - HỒ SƠ GIẢNG GIỎI
P. 236
biện pháp gây ra thiệt hại. Người gây ra thiệt hại không còn biện
pháp nào khác để lựa chọn để cứu lợi ích của Nhà nước, của tổ
chức, lợi ích chính đáng của cá nhân người thực hiện hành vi
hoặc của người khác. Nếu thực tế vẫn còn các biện pháp khác để
khắc phục sự đe dọa gây thiệt hại cho lợi ích hợp pháp, không cần
thiết phải gây thiệt hại cho một lợi ích hợp pháp, mà người xử lý
tình huống này lại chọn biện pháp gây thiệt hại cho lợi ích này mà
không lựa chọn biện pháp đó thì việc xử lý như vậy không được
coi là gây thiệt hại trong tình thế cấp thiết.
Mục đích của người thực hiện hành vi gây thiệt hại trong tình thế
cấp thiết là để bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp của mình, của
người khác hoặc lợi ích của Nhà nước, của cơ quan, tổ chức.
Thứ ba, thiệt hại gây ra phải nhỏ hơn thiệt hại cần ngăn ngừa (cần
bảo vệ).
- Mức độ thiệt hại: phải nhỏ hơn thiệt hại cần bảo vệ. Nếu thiệt
hại bằng hoặc lớn hơn thì không đạt được mục đích của tình thế
cấp thiết.
Tuy nhiên, việc đánh giá, so sánh giữa 02 loại thiệt hại không đơn
giản. Vì thiệt hại do hành vi trong tình thế cấp thiết gây ra là hiện
hữu còn thiệt hại cần ngăn ngừa là trừu tượng, khó xác định. Mặt
khác, trong điều kiện, hoàn cảnh cụ thể đó họ có đủ bình tĩnh,
sáng suốt để cân nhắc mức độ thiệt hại hay không. Do vậy, cần
phải xem xét một cách toàn diện trong hoàn cảnh sự việc xảy ra
để xác định có phải là tình thế cấp thiết hay không.
- Loại thiệt hại: chủ yếu là thiệt hại về tài sản. Tài sản đó có thể là
của bất kỳ ai.
Chú ý: Xuất phát từ nguyên tắc nhân đạo và bình đẳng, đặc biệt
không được coi tính mạng, sức khỏe của người này hơn của
người khác nên LHS không cho phép gây thiệt hại về tính mạng

