Page 107 - Giuakhimualuuhoangdo
P. 107

Thư về quê hương
                                                            Riêng gởi N.Y.T

                    Quê  hương  của  những  đứa  con  còn  mang  dấu  vết
            người đã sinh ra mình. Và tôi cũng thế, tôi được sinh ra từ
            khổ đau và hy vọng, từ mái nhà nghèo nàn và những trang
            sách sang trọng, từ nỗi chia lìa và nhịp cầu nối kết hai bờ
            một dòng sông lớn, từ những mùa đông xám mầu giá rét và
            những mùa hè rực rỡ phượng hồng.
                    Quê  hương  của  những  đứa  con  thường  thức  dậy
            dưới nền trời sao khuya để bắt đầu lo một ngày sinh sống,
            nhưng chưa bao giờ đặt đôla, vàng và lừa đảo vào vị trí của
            con người. Nơi đây, ngay từ thuở còn mẹ cầm tay dắt qua
            những chặng đường đạn bom, tôi đã được vỡ lòng về thước
            đo giá trị. Dọc theo chiều dài lịch sử, tôi đo lòng nhân đạo
            của người lao động, đo thói nhỏ nhen của những kẻ chỉ biết
            vun vén cho riêng mình, đo hơi ấm trong bàn tay bạn bè, ánh
            mắt dịu dàng trong đôi mắt người yêu dấu. Cần phải đo thời
            gian để đi đến một ngày mai công bằng hơn đang gọi kêu
            phía trước.
                    Quê hương của những đứa con chưa bao giờ biết hết
            sự chết. Khi thân xác nằm trong lòng đất, con người lại hóa
            thân  trong  sự  sống  khác.  Trong  trái  tim  người  còn  sống,
            trong tiếng mưa đêm, trong hạt gạo, trong cành hoa, trong
            đợt  gió  rét thổi ngang nền trời  cao  báo  tin  mùa  Xuân  sắp
            đến. Có ai còn viết trong một tờ tạp chí: “Con tôi là cuộc đời
            thứ hai của tôi”.
                    Quê hương là như thế, nên tôi vinh dự được làm đứa
            con của quê hương mình.

            Tạp chí Văn TPHCM – Số 84 tháng 10/1998




            94
   102   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112