Page 213 - Xuan Giap Thin 2024 FINAL 2
P. 213

Dưới Bóng Cây Tần Bì







                                           (Sous les frênes - HENRY GRÉVILLE)
                                                                                                    TháiLan dịch





              Hai người đang đi chầm chậm trên lối đi hẹp bằng đất thỉnh thoảng có những con đường

              mòn xanh mơn mởn cắt ngang, mà cứ hai năm một lần những xe đẩy chở cỏ khô hoặc
              lúa mì lại ùa vào những đám hoa cúc và cỏ. Những cơn mưa gần đây đã tạo thành từng

              vũng ao nhỏ ở những đoạn lồi lõm; nhưng ở phần giữa đường, đầy bụi bặm và rải rác
              có dấu vết móng ngựa, thì khúc đường cũng khá rộng để hai người có thể sánh đôi.

              – Vậy là nàng không đồng ý phải không?

              Anh thanh niên hỏi một cách gượng gạo, đôi mắt nhìn xuống đất và ngón tay quay quay

              một cọng yến mạch dại. Cô gái vẫn im lặng. Ôi, sao anh ấy có thể tàn nhẫn khi nói rằng
              chính cô là người không muốn! Tại sao trong những ngày tháng dài như thế mà anh

              không đoán được chính anh là người mà nàng yêu?

              Cô cúi đầu xuống và cầm góc tạp dề màu xanh lên, mân mê, cuộn tròn rồi lại thả ra trong
              đôi tay run rẩy của mình để tỏ ra không lúng túng, cũng giống như anh xoay vòng cọng

              cỏ của mình để có thái độ vững vàng.

              – Có thật là nàng không muốn? Nàng có nhớ không, chúng ta đã cùng nhau Rước Lễ Lần
              Đầu, nàng không còn nhớ gì sao?

              Cô liếc nhìn tháp chuông nhỏ nhô lên trên hàng rào rồi lại nhìn con đường, bây giờ đám

              bụi dày đặc đã tạo thành một tấm thảm nhung.

              – Thời đó nàng đã yêu tôi rất nhiều, – anh tiếp tục nói một cách cay đắng – nhưng trái
              tim em đã thay đổi: lúc đó em nói là không thể sống mà không có tôi bên cạnh; rồi sau

              đó, em đã không còn thích thú khi nhìn thấy tôi nữa.

              Cô không nói gì; đôi má cô bỗng ửng hồng thêm lên; anh nghĩ cô sẽ nói điều gì, nhưng
              cô vẫn im lặng, và tiếp tục đi bên cạnh anh.


                                                                                                               213
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218