Page 157 - Tuyen Tap Tho Chinh Nguyen-Bo Vo
P. 157

Bơ Vơ



               ĐỜI VÕ VÀNG



               Tết đến rồi ta ôm nhau gọi mẹ
               Đời ly hương oan nghiệt  lắm đau thương
               Nước mắt nhỏ quê người lòng trống vắng

               Kiếp bèo trôi tầm gởi đã vô thường...!

               Sao anh đứng nhìn tôi buồn không nói ?
               Sao em cười để lệ mặn đầu môi ?
               Đã nâng ly sao lời thơ vội tắt..!
               Mắt liếc ngang mày nhướng phía kia đồi...


               À ra thế phiến buồn đang dâng tới
               Những năm dài quằn quại xé tim đau
               Như nhát chém muôn đời đang xả xuống
               Đời ngựa hoang thân chịu vết thù sâu

               Tôi cúi mặt không lời nào để khóc
               Cắn chặt môi máu ứa tự bao giờ

               Nhớ mãi thôi bạn bè thân tan vỡ
               Giữa chiến hào xuân tới chết ngu ngơ









                                        148
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162