Page 245 - Tuyen Tap Tho Chinh Nguyen-Bo Vo
P. 245
Bơ Vơ
CÂM NÍN
Đưa tay cố đẩy đời xuôi ngược!
Đời chẳng ra đời… sao vấn vương!
Ngàn cuộc công danh đành rũ áo,
Lệ tình một giọt lại bi thương.
Trách em chiều đó bước qua sân,
Nắng đổ chân em… dáng ngại ngần,
Vụng về tay áo che môi thắm,
Hoa buồn chợt úa vướng quanh chân.
Mới biết được em, ta dại khờ,
Yêu em, bẻ lá vội đề thơ,
Ngâm nga… ta tặng người trong mộng,
Ước được hôn em… gió thoảng mơ.
Từ đó mỗi lần chợt gặp nhau,
Thẹn thùng em vội bước đi mau,
Trong cõi hồn ta tình quyến luyến,
Mơ duyên ta sợ tiếng nói đầu.
Ta tưởng rằng em tuổi dại khờ,
Ai ngờ hoa nở, mộng ươm mơ…!
Lòng em rộn rã như màu áo,
Đâu biết thuyền em chẳng đợi chờ…!
Em đã sang nhà giã biệt nhau,
Lỡ rồi…! Đừng trách để ta đau,
Giọt nắng chợt buồn theo chân bước,
Em về… lệ đổ lối đi sau….!
236