Page 17 - Đôi Mắt Biển
P. 17
Đôi Mắt Biển
PHƯỢNG HỒNG
Phượng rũ, ô kìa soi bóng nước
Đò ngang, chợt thoáng chạnh lòng mong
Lăn tăn gợn sóng đâu tăm cá !
Hiu hắt gió lùa mây ngập sông !
Thôi thế qua rồi mùa phượng nở
Quê hương bão tố nổi tan hoang
Ta đành bỏ lại con đường cũ
Bỏ cả dòng sông, nỗi hận mang
Phượng đỏ, mùa xưa chẳng đợi nhau?
Màu hồng tựa máu rỉ tim đau
Nhỏ trên mặt nước rung rinh sóng
Loang tận biển đông đáy vực sâu
Em thấy gì không? Ta đớn đau !
Như thuyền không bến biết về đâu !
Thương quê mắt thả theo tàn phượng
Như chính hồn lan tuyệt đỉnh sầu.!
16