Page 186 - Đôi Mắt Biển
P. 186

Đôi Mắt Biển




                     THƠ ANH

                     Thơ anh đau cả kiếp người.
                     Anh đem tung hết cuốn vào thu bay
                     Tình say duyên phận bóng mây.
                     Chiều rơi tóc trắng vương đầy sân thương.

                     Thơ anh viết mặc ai say tỉnh.
                     Gói đau thương ôm phận bột bèo.
                     Tặng ai đó thiên đàng, hạnh phúc
                     Chỉ riêng anh phận tủi duyên nghèo.

                     Anh chẳng muốn đời em buồn tủi.
                     Mang nợ người trăn trở nợ duyên
                     Nên hạnh phúc ta trao em đó.
                     Ta bước đi làm kiếp du miên.

                     Ồ, ra em vẫn đợi tình ta !
                     Trên bến sông xưa mộng chung nhà
                     Đò ngang hai đứa cùng một chuyến.
                     Nhìn nhau từ đó tình thiết tha.

                     Chào cô lái tôi người khách lạ.
                     Bến bên kia còn có ai chờ ?
                     Thuyền xa bờ, sóng xô gió lộng
                     Người xa đò nỗi nhớ bơ vơ,

                     Em cô lái con đò trĩu nặng
                     Chở cuộc tình chở cả trái ngang
                     Anh rời bến lòng còn quay lại.
                     Ánh mắt em duyên phận bẽ bàng,


                                            185
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191