Đôi Mắt Biển
NĂM
Em ơi. Nắng chết trên thềm vắng
Xuân đã vào đêm lặng lẽ mời.
Việt Nam quanh em lúc nào cũng chết nắng xuân
hồng.
Xứ Mỹ xa xôi tình người bao giờ cũng mùa đông!
Én bay kéo sợi tơ duyên cho người thương mở hội.
Tuyết rơi âm thầm phủ đất trời tang trắng mênh
mông.
42