Page 20 - Doi Mat Bien
P. 20
Đôi Mắt Biển
TIẾNG THÉT MÊNH MANG
Đời tôi đã đi hoang như thú dữ
Chạy điên cuồng biệt xứ, hận trả vay!
Mẹ đang khóc, sầu anh em cấu xé
Máu đã loang lan rộng cả biển đầy.
Vẫn muốn hỏi, hỡi thân người hồn thú
Sao lỡ nào bôi mặt giết anh em?
Vất gươm đi, tay anh đang nhuộm máu
Của đồng bào, ruột thịt đã thân quen.
Luôn nhắc hỏi, những bạn bè cùng tuyến.
Ác nhân kia có phải giống Lạc Long
Sao không lấy thân tình ôm lấy nó
Hắn cắn anh, nhưng tủi nhục trong lòng.
Rồi từ đó tôi nhìn hai con thú
Chém giết nhau tới chết giữa sân nhà
Trên quê hương, xót lòng đau, tim vỡ
Họ cùng nhau một mẹ đã sinh ra!
Hận cũng lắm, muốn đưa tay đập đá
Đưa kiếm lên chọc thủng bóng trăng thâu
Uất ức thét làm rung rinh vũ trụ
Thế giới tan, ta lầm lũi về đâu!
Đưa mắt gọi những hồn thu tàn úa
Lệ rơi rơi, cầm chổi quét vội vàng
Lòng hoang tưởng lá khô như xác chết
Của anh em! Chợt tiếng gọi mêng mang!
19