Page 183 - Me Toi
P. 183

mấy lần, cũng như anh đã ngồi xuống để cố nén cho tiếng ọe mửa khỏi phát ra lớn
                   làm mấy sơ chú ý.

                   Những lúc anh đứng lên ôm bụng ngồi xuống vì cơn nôn thì mắt anh bất chợt nhìn
                   thấy xác ông già đang nằm không động đậy ở một góc tối không ai săn sóc. Anh đã
                   lấy lại bình tĩnh quyết định bước tới chỗ xác ông già. Khi tới bên ông, và nhìn kỹ vào
                   xác ông anh đã phải rùng mình, vì trên những vết thương của ông có chỗ đã có giòi
                   và ruồi đậu đầy trên người ông bay ra như đàn ong.

               -  Tình cảnh sao mà ghê rợn quá vậy?

               Tôi ngắt lời Nguyệt, nhưng nàng dường như đang say mê về câu chuyện của linh mục
               Dũng, nàng miên man nói tiếp.

               -  Bác biết không, anh Dũng đã nói rằng, anh đã đứng bật lên và quay bước định bỏ
                   đi, trong khi các bà sơ vẫn không để ý tới hành động của anh. Anh nhìn thấy các bà
                   sơ vẫn cặm cụi với công việc lau vết thương và tắm cho những người hấp hối hoặc
                   những xác đã chết đang nằm trên nền xi-măng lạnh. Anh quay lại nhìn ông già mấy
                   lần, cuối cùng anh đánh bạo, đi lấy xô nước ấm, nhúng khăn tắm và lau sạch các
                   vết thương cho ông ta. Hai cái khăn trở thành màu đen của bùn và hôi thối, thỉnh
                   thoảng có mấy con giòi rơi ra khỏi khăn.

                   Anh Dũng nói rằng, không biết tại sao lúc đó anh Dũng dường như đã không còn sợ
                   mùi hôi và dơ bẩn nữa, anh đã cởi cả áo anh ra để lau khô cho ông già, và ôm ông
                   vào lòng cạo râu và tóc cho ông ta.

                   Khi anh vừa cạo xong tóc cho ông già, anh cảm thấy ông ta còn sống, vì chính lúc
                   đó ông già đã quay đầu nhìn anh mỉm cười, một nụ cười mãn nguyện sung sướng
                   rồi ngả đầu ra đi vĩnh viễn trong vòng tay anh Dũng.

                   Từ đó anh Dũng đã suy nghĩ rất nhiều về điều Chúa dạy: Hãy cho người nghèo đói
                   ăn, cho kẻ khát uống và cho kẻ rách rưới ăn mặc…!

               Tôi nhìn Nguyệt gật đầu và nói với nàng.
               -  Chúa đã chọn Dũng làm linh mục rồi, cháu có chờ mãi cũng thế thôi, cái ơn kêu gọi
                   lòng nhân yêu người từ khi linh mục Dũng gặp ông già ăn mày đó cháu biết không?

               Nguyệt cúi đầu nói rất nhỏ.
               -  Cháu biết. Nhưng nghe anh kể cháu không phục anh chút nào.
               - Tại sao vậy? Cháu nghi ngờ chuyện linh mục Dũng kể cho gia đình và cháu nghe?
               - Không. Nguyệt lắc đầu, nàng nói tiếp. Bởi vì anh ấy có cơ hội, và chả lẽ đi tới đó rồi
                   quay về. Nhưng  điều anh làm cho cháu phục anh là khi cháu gặp anh ấy  ở Việt
                   Nam.
               -  Lại chuyện gì xảy ra ở Việt Nam? Tôi ngạc nhiên hỏi Nguyệt.
   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187   188