Page 246 - Me Toi
P. 246
- Không! Chỉ là đi nhà thờ cuối tuần thôi…
- Được rồi, tôi sễ chờ gia đình bà ngày Chúa Nhật.
- Bye.
- Bye.
Tôi vừa đóng cửa để quay vào phòng khách, đã thấy Kiên nằm trên salon miệng ngậm
điếu thuốc phì phà. Tôi nói với Kiên.
- Em hút thuốc thì nên ra ngoài hút. Coi chừng cháy thảm, hơn nữa anh không hút
thuốc nên mùi thuốc khó chịu lắm.
Kiên ngồi dậy nhìn tôi vẻ bất mãn.
- Ở xứ tự do này mà cái gì anh cũng e dè sợ sệt!
- Anh đâu có sợ gì! Nhưng nhập gia tùy tục! Hơn nữa mình chưa biết người bảo trợ
ra sao, nên cần phải kiên nhẫn dò xét xem họ ra sao là hay hơn.
Kiên đứng dậy đi vào phòng, vừa đi Kiên vừa nói.
- Thì anh biết rồi! Thằng con của bà John coi mình như mọi ! Nó làm như dân Việt
Nam ăn lông ở lỗ không bằng. Cái gì nó cũng chỉ rồi hỏi “Ở Việt Nam có không…”
Tôi nghe nó hỏi anh mà muốn đá cho nó mấy đá.
Tôi thở dài và phân bua với Kiên.
- Thì David là con nít, cái gì nó cũng ngạc nhiên nên hỏi để cho biết thôi, em để ý
làm gì. Con nít Việt Nam cũng thắc mắc vậy thôi.
Kiên quay lại nhìn tôi. Nhìn ánh mắt của Kiên tôi biết rằng hắn không chấp nhận sự giải
thích cho qua chuyện. Kiên cười ruồi.
- Anh Nguyên a`..! Đành rằng con nít Việt Nam cũng có hỏi lăng nhăng, nhưng tụi
nó không có vẻ trịch thượng, và không kính nể ai. Tôi bảo đảm với anh, mình gặp
poncho lủng là cái chắc.
- Em đừng vội kết luận bừa bãi, để rồi có thành kiến không tốt với người bảo trợ
mình.
Trong khi tôi và Kiên đang nói với nhau những cảm nhận vui buồn của ngày đầu trong
cuộc sống xứ người, bỗng có tiếng gõ cửa, và tiếng nói Việt Nam.
- Anh Nguyên, anh Kiên mở cửa đi.. Tôi Thái đây..!
Kiên vui mừng chạy ra mở cửa, trong khi tôi đứng dậy sửa soạn đón vị khách Việt đầu
tiên trong căn apartement tạm dung.
Ông Thái bước vào phòng khách, sau cái bắt tay tôi và Kiên, Ông Thái nhìn đảo quanh
một lượt, rồi hỏi.
- Hai cậu là anh em thật à?
Trong khi tôi còn do dự nhìn Ông Thái, để tìm hiểu câu hỏi của ông, Kiên đã buột miệng
trả lời:
- Phải. Chúng tôi là anh em, có chuyện gì bác muốn chỉ dạy anh em tôi đây?
Ông Thái đưa mắt quét thật nhanh qua Kiên, rồi nhìn tôi.
- Đâu có gì mà chỉ dạy hai cậu. Chỉ có điều là phải nói thật, đừng gian dối, nếu họ
biết thì không tốt.
Sau vài giây tôi nhìn Kiên như ra hiệu cho hắn im lặng, tôi nhìn ông Thái.
- Sự thật thà nhất định phải có rồi! Ở đời mà không thật thà với nhau thì ở với ai,
nhất là bây giờ chúng tôi và bác đều sống xa xứ lưu vong! Nhưng chúng tôi đâu
đã gian dối gì ! Ồ bác ở gần đây sao?