Page 255 - Me Toi
P. 255

Sau khi bà Miller nhận
                                                                                  chuông, ông Ron bước ra
                                                                                  mở cửa và rất lịch sự,
                                                                                  ông bắt tay tôi một cách
                                                                                  thân mật có pha một
                                                                                  chút khách sáo không
                                                                                  thật lòng qua cặp mắt
                                                                                  nhìn tôi của ông.
                                                                                  Ông mời tôi và bà Miller
                                                                                  vào phòng khách và hỏi
                                                                                  chúng tôi muốn uống gì.
                                                                                  Bà Miller và tôi cùng nhìn
                                                                                  ông Ron, tuy nhiên bà
                                                                                  Miller nhanh nhẩu mở lời
                                                                                  trước.
                                                                                      -  Làm ơn cho tôi ly
                                                                                          coca, tôi chờ ông
                                                                                          Nguyê n cả giờ mới
                       thấy ông ta đi bộ về, và chở ông ta tới đây ngay.
                   -  Nguyên, ông uống gì ?  trong khi tôi chưa trả lời, ông Ron đã hỏi tiếp  - Ông đi
                       đâu vậy c oi chừng lạc và đi bộ dưới nắng hè này nguy hiểm lắm đó nghe ông
                       Nguyên.
                   Tôi nhìn thẳng vào mắt ông Ron.
                   -  Tôi cần ly nước lạnh lớn, vì tôi đi đưới nắng đã khát nước và mệt qu     á rồi. Tuy
                       nhiên bà Miller đã nói rằng : Ông cần gặp tôi gấp, Vậy việc gì vậy ?
                   Ông Ron nhìn tôi như dò xét, và điềm đạm giải thích vòng quanh lý do khó khăn củ         a
                   nhà thờ hầu tìm cách nói ra ý thật của ông. Tôi đã không chịu nổi sự phản bội của
                   nhóm đại diện nhà thờ, và cũng biết chắc rằng ông Ron sẽ nói gì sau khi ông ta nói
                   vòng vo để dụ tôi vào tròng hầu dễ dàng nuốt lời hứa. Tôi trừng mắt nhìn ông        Ron.
                   -  Ông Ron, tôi muốn ông nói thẳng, và không muốn ông giải thích         vòng vo.
                   Ông Ron nhìn tôi sau vài giây, ông mở miệng cười rất chính trị Mỹ.
                   -  Ông Nguyên à, Tôi rất buồn là ban đại diện nhà thờ đã quyết định ông phải trả
                       tiền apartement vào đầu tháng tới. Họ chỉ giúp ông được ba tháng mà thôi…!
                   Tôi mỉm cười khinh miệt sự nuốt lời hứa của họ, tuy nhiên tôi nhỏ nhẹ hỏi ông Ron.
                   -  Ban đại diện nhà thờ hứa giúp tôi sáu     tháng, nay rút xuống 3 tháng trong khi tôi
                       chưa có công việc làm. Tại sao vậy ?
                   -  Tôi nghĩ hai ông có việc làm rồi mà.
                   -  Ông nghĩ rằng việc sửa cầu tiêu, rửa chén cho mỗi gia đình trong nhà thờ, việc
                       đánh bóng xe cho mấy ông, việc chăn giữ hai con ngựa của ông Jim và công việc
                       quét lá vàn g cho những apartement của mấy ông trong hội của nhà thờ là công
                       việc chắc?
                   -  Đúng, tôi nghĩ như vậ   y? Người Mỹ chúng tôi không chê công việc nào cả ! Ông
                       Ron thản nhiên nói.
   250   251   252   253   254   255   256   257   258   259   260