Page 33 - Me Toi
P. 33

phía Đông bên kia bờ Thái Bình Dương xa ngút ngàn với nhiều sóng gió. Ở đó có
               Việt Nam quê tôi…

               Việt Nam ơi ! Yêu dấu ngàn đời…!
               Mẹ cha ơi…! Sao nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi…!
               Anh em ơi…! Sao tù đày oan nghiệt…!
               Người tình ơi ! Giã biệt em rồi…!
               San Jose bây giờ trời đã trở lạnh, mưa bóng mây đôi khi làm ướt đường phố. Thỉnh
               thoảng sương đã bay thấp ở vài nơi trên đường Tully khi mặt trời chưa ló dạng, và
               mỗi lần nhìn sương là đà tụ trên ngọn cây, tôi lại nhớ sương Ban Mê phủ dầy những
               đồi cà phê của rừng chiều cao nguyên gây lạnh.
               Tôi gọi em trong hiu quạnh mang mang nỗi nhớ trong hồn. Ba mươi năm làm thân
               tầm gởi, võ vàng kiếp sống bồng bềnh, kỷ niệm nào như khắc dấu gọi tên.

               Kỷ niệm như những trang bản thảo tôi đã viết và xắp lại theo thứ tự. Dòng đời như
               gió thoảng qua đã làm những trang bản thảo bay tung tóe trên đường phố, và tôi lại
               cặm cụi đuổi theo từng trang bản thảo, lượm lại rồi ngồi trên hè phố xắp lại theo
               thứ tự. Gió đời bể dâu luôn luôn ùa tới, những trang bản thảo lại được dịp bay tung
               trên đường phố, tôi lại cố công đuổi theo lượm, và xắp lại từ đầu...! Và cứ thế, gió
               triền miên thổi tung dòng đời kỷ niệm, tôi kiên nhẫn đuổi theo vội vàng gom lại cho
               đời mình yên phận một kiếp !

               Đời tôi chưa yên, nên cuốn sách kỷ niệm còn dang dở viết chưa xong, tuy nhiên nỗi
               nhớ vẫn trùng trùng đang ập tới. Tôi lớn lên trong cái nôi của trường Tiểu-Học
               Thánh Tâm Nha-Trang, Cộng Đồng Hưng Đạo. Tuổi xuân trong cái bao che của
               trường trung Học Ban-Mê-Thuột, dòng LaSan, và tôi thành nhân để biết yêu người
               từ trong lửa đạn chiến tranh, từ bước đầu đời bỏ làng, lìa nước ra đi làm tầm gởi xứ
               người chịu nhiều tủi nhục…!
               Có đôi khi tôi tự hỏi : Tôi đã làm gì cho tôi, cho bạn và cho đời? Tất cả chỉ là bẽ
               bàng tay trắng, trắng tay. Những gì tôi đã nắm chắc trong tay nó đã tự mất đi bản
               thể mà không bao giờ trở lại, chỉ có tình yêu thương vĩnh viễn không rời tôi trong
               cuộc sống bèo trôi hôm nay...!

               Bạn bè, có ai đã gọi tôi để hẹn về chốn cũ mai sau ?
               Yêu thương, có ai nhắc nhở tôi tình về cho trọn kiếp với lối cũ phương mơ ?
               Người thân, có ai ôm dùm tôi mớ hành trang đã vỡ vụn một đời ?
               Việt Nam, tôi vẫn gọi em như thủa nào mới lớn vừa yêu, như ngày nào chia cách xót
               xa, và mãi mãi mang em trong hành trang dấu yêu kỷ niệm đời người…
   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37   38