Page 43 - Me Toi
P. 43
- Ngồi xuống đi mày! Cái ghế nhựa này yếu lắm đó nghe mày…!
Tôi nhìn xuống chiếc ghế nhựa dùng cho trẻ con ngồi, và nhận thấy chiếc ghế quá yếu
đối với sức nặng của tôi. Tôi đưa mắt nhìn Nga, và cười với các bạn.
- Mày cũng vậy không thay đổi bao nhiêu! Nhưng tao hỏi thật. Bộ mày muốn hại tao
hay sao mà cho tao ngồi chiếc ghế này. Nếu tao ngã ngửa ra là không xong, tuổi già
rồi được mấy tăm hơi…!
- Chỉ có ghế này thôi mày. Hay mày ngồi xuống sàn xi-măng đi. Lạc chen vào.
- Mùa này mà mày bảo tao ngồi xuống sàn xi-măng lạnh này…!
Nói thì nói vậy nhưng tôi cũng bằng lòng ngồi trên nền xi-măng có tấm chiếu và cầm
chai bia nốc một hơi dài, trong khi vợ của Lợi mang ra một tô lớn cháo gà thật đầy, vài
đĩa thịt dùng làm mồi nhậu. Các bạn tôi dần dần kéo nhau tới, tôi nhận được Vĩnh
nháy, Roãn, Thiệp, Luật…
Bất chợt Nga cầm chai bia còn một nửa, cụng với mọi người, hắn nói:
- Thằng Vĩnh Anh không tới đâu…! Nó mà lạc đường cái con mẹ gì…! Vợ mới thì đúng
hơn… Nó đi đâu có được…! Nó là con hạm tụi mày biết không…!
Bia vào lời ra, chúng tôi 9 mống (Lạc, Nga, Vĩnh, Roãn, Thiệp, Chính, Luật và Lợi, em
của Lạc) kéo đủ mọi chuyện xưa ra để nói, kể cả chuyện đời tư thủa học trò của mỗi
đứa, và nhắc tới tên mấy cô bé ngày xưa với đủ hình dáng thon, gầy, mập, béo, đẹp,
xấu ra sao, cũng như kể lại cách chọc ghẹo mấy cô bé ngày xưa như buộc tà áo dài của
hai cô bé với nhau khi ngồi trong lớp, thả lông móc mèo trên ghế để mấy cô ả bị ngứa
gãi muốn rách cả da, và đặt tên húy cho mỗi nường như Thanh Cây Sậy, Nga Sim Tím,
Tiên Vạn Vật, Dung Răng Khểnh, Thang Nhăn, v…v…
Câu chuyện dường như kéo dài vô tận của hơn bốn mươi năm giấu kín, nay đã phơi bày
ra ánh sáng trong cuộc gặp gỡ tiền họp mặt hy hữu với đủ mọi ý kiến về chính trị, kinh
tế, hoạt động hội đoàn hải ngoại, ngâm thơ, và kể chuyện tiếu lâm…
Tưởng rằng hết chuyện sau mấy giờ đối mặt nhau tán gẫu trong khi những chai bia
không đã chất lên hơi cao ở một góc nhà xe. Chúng tôi quay về tình bạn cũ với những
tên của các bạn bè đã nằm xuống nơi bìa rừng, góc núi hoặc đã nổ tung ra như trái cầu
lửa giữa không gian để rồi tất cả 9 đứa đều bùi ngùi trong tình bạn bè sâu đậm héo hắt
tận đáy lòng…!
Tiệc vui không muốn tan trong cảnh hội ngộ không được bối trí trang trọng, nhưng
cũng quá đủ cho chúng tôi ngồi với nhau để kể lại những con đường xưa lối cũ, kể lại
những kỷ niệm với thày, cô và nhắc lại những khúc mắc ân tình học trò đã gói ghém và
giữ kín trong lòng tới gìa nửa đời vẫn không nói ra…! Bằng tình yêu thương đoàn kết,
chúng tôi đã nhìn vào mặt nhau để nhận diện những thằng Ban-Mê-Thuột trời đánh
không chết đang trôi dạt xứ người với niềm đau vong quốc, với nỗi tủi nhục mất mát