Page 124 - Loi Tinh Buon
P. 124

PHỤ PHÀNG







               Ôm hạnh phúc tiếng phone em reo gọi,
               Để không ngờ em gian dối phụ ta,
               Mƣời năm chẵn, ân tình đà hết nghĩa,
               Nên phũ phàng chối bỏ bƣớc chân qua.


               Lòng chới với nhìn tình thu rơi rụng,
               Ôm duyên gầy cho nghĩa chóng phôi pha,
               Em đã nói dấu yêu xƣa đã hết,
               Sao ta còn lƣu luyến để xót xa…!


               Thầm nhủ lòng không bao giờ gặp lại,
               Thế sao ta vẫn đứng để nhìn em…!
               Nhìn xe ai bên cửa phòng khép kín,
               Đƣờng về khuya phòng em đã lên đèn.


               Tình đã tận sao ta sầu mãi thế…!
               Vẫn để lòng mang lụy với xót đau,
               Vẫn đêm thâu nhìn ân tình giẫy chết,
               Ôm men cay đếm lệ nến rơi mau…!


               Thời gian ơi… tình hoang mơ lối cũ…!
               Bến đời buồn nguyện ƣớc chỉ đầu môi…!
               Cho ta gởi lời giã từ chăn gối…
               Thác đổ, tình sầu, nƣớc cuốn hoa trôi…!






                                                                     Lời Tình Buồn   :: 122
   119   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129