Page 161 - Loi Tinh Buon
P. 161

TÌNH CHẾT



               Trăng đã khuất và tình ta đã hết,
               Chết nhƣ mơ trong mộng tƣởng hững hờ,
               Ánh sao rơi nhƣ tinh cầu đổ vỡ,
               Mảnh lòng tan một thoáng chợt ngu ngơ.
               Hồn ngây dại gởi loãng tan trong gió,
               Mang tiếng gào trong đêm trắng tỉnh say,
               Em đứng đó hong đời trong điệu nhạc,
               Ánh đèn màu luân vũ hơi rƣợu bay.
               Thôi dấu yêu đã tan nhƣ xác pháo,
               Giữa xuân hồng chợt tàn úa đâu ngờ,
               Lỡ yêu rồi nên tình sầu mang tủi,
               Chợt thoáng buồn, sầu đắng kiếp bơ vơ.
               Thƣơng cho lắm, ôm khối sầu kỷ niệm,
               Chuốc cho nhiều men đắng để tình cay,
               Đời viễn xứ giấc mơ nào êm ấm?
               Giọt lệ nào ta nhỏ nợ trả vay?
               Thế là hết, đã hoang tàn mộng vỡ!
               Đã muộn rồi tóc vội trắng còn đâu!
               Em mang đi dấu yêu đời ấp ủ,
               Ta tình đầy nhìn sóng bạc bể dâu!
               Ôi một thoáng đáy lòng dâng cơn bão!
               Giữa men say nhƣ biển động sóng gào!
               Ta gọi tên trong mƣa đêm gió hú,
               Chẳng tiếng dội về, lệ hiên xôn xao.
               Sao uống mãi nuốt vào men cay đắng!
               Chuốc vào lòng đau xót mộng tàn phai,
               Giơ tay hỏi sao vòng tay vẫn trống!
               Bởi yêu ngƣời, ngƣời trả lại sầu ai!
               Tặng em đó… hãy đƣa tay nhận lấy!
               Cả linh hồn… đem đong đãi cuộc chơi…!
               Tình đã trao không bao giờ lấy lại,
               Đƣờng trở về giông bão nổi tơi bời…!




                      159 ::  Chinh Nguyên
   156   157   158   159   160   161   162   163   164   165   166