Page 358 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 358
Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975
xăng đạn cho cả 4 quân khu, đồng đều nhau, bất chấp rằng nhu
cầu chiến sự của quân khu này có thể khác với quân khu kia.
Thành ra toàn thể quân đội bị tê liệt." (29)
Tỷ dụ như một toán lính tuần tiễu trước kia được phát 10 lựu
đạn thì nay chỉ được lãnh một trái. Các tiền đồn hẻo lánh khi bị
tấn công chỉ được bắn 2 hay 3 trái phá. Mọi phát pháo thị uy đều
bị cấm chỉ. (30).
Tinh thần binh sĩ vì thế mà hoang mang suy kém.... Thêm
vào đó, nền kinh tế toàn quốc bị khủng hoảng, vật giá tăng 50%
trong khi lương anh lính chỉ được tăng có 25%.
Như tài liệu của Nguyễn Tiến Hưng cho biết, viện trợ càng bị
giảm thì vùng đất đai mà VNCH chiếm đóng sẽ phải thu hẹp lại.
Trong chiều hướng này đại sứ Martin đã đề nghị với Kissinger
rằng nên thương lượng với Bắc Việt việc "phân tuyến" hẳn hoi
giữa hai miền bằng một ranh giới rõ rệt ở một vĩ tuyến nào đó:
quân đội BV và MTGP sẽ tập kết về bên kia vĩ tuyến ấy (chứ
không duy trì tình trạng đóng quân da beo như hiện nay).
Kissinger đồng ý. Hoàng Cơ Thụy đã căn cứ trên tài liệu của
Frank Snepp, của Nguyễn Tiến Hưng và Jerrold L. Scheter để
đúc kết lại về cuộc vận động cho giải pháp "phân tuyến" này như
sau: (31)
Ngày 20-12-1973 Kissinger và Martin bay đi Paris gặp Lê
Đức Thọ trong hai ngày để thương lượng việc phân tuyến. Trong
cuộc thảo luận, Kissinger nại rằng hiện thời chiến sự đã đến
điểm chết (au point mort) bởi vì VNCH đã mạnh lắm, còn VC
thì không giành được thêm đất đai; vậy tốt hơn là điều đình.
Kissinger sẽ buộc VNCH phải thỏa thuận chuyện thành lập cái
Hội Đồng Hòa Hợp và Hòa Giải Dân Tộc. Sẽ giành cho MTGP
một vai trò chính trị trong tương lai. Và sẽ phân tuyến ở dưới
quân khu 2, ngoại trừ một vài vùng đặc biệt như ở Huế và Đà
Nẵng. Như vậy là VNCH sẽ chỉ còn giữ lại quân khu 3 và quân
khu 4 nhưng mà được một mình một cõi.
Lê Đức Thọ chỉ nghe nhưng không nhận điều gì cả. Thực sự
là hồi ấy Hội Nghị Đảng ở Hà Nội đã ra nghị quyết số 21 quyết
định đánh chứ không điều đình.
Nhưng Martin vẫn chưa chịu thua. Ông cho rằng việc phân
tuyến là một nhu cầu hợp lý, khi tiền viện trợ đã bị cắt.
357