Page 377 - cea5e377cf074960b98d88a2154294d3_1_tmp
P. 377
Lê Đình Cai * CHIẾN TRANH QUỐC CỘNG TẠI VIỆT NAM 1954-1975
hùng cường quân sự nghiêng rõ rệt về phiá VNCH, theo nhận xét
của Richard Nixon, "quân đội VNCH có hơn 450.000 người
phân chia một nửa là những đơn vị chiến đấu, một nửa là những
đơn vị yểm trợ. Ngoài ra Không Quân có 54,000 người, Hải
Quân có 42.000 người. Thêm nữa, còn có 325.000 Bảo An và
200.000 Dân Vệ.
Vậy tổng cộng thành:
Bộ Binh chính quy: 450.000
Bảo An: 325.000
Dân Vệ: 200.000
Không Quân: 54.000
Hải quân: 42.000
Cộng: 1.071.000
Còn lực lượng cộng sản Bắc Việt chỉ có chừng giữa 500.00
và 600.000 người, phân chia như sau: chừng 200.000 người ở lại
BV, 70.000 người đóng ở Lào và 25.000 người đóng ở Miên. Tại
miền Nam Việt Nam họ chỉ có chừng 148.000 bộ đội, như vậy là
đồng minh của chúng ta (tức VNCH) có ưu thế ít nhất là 4 chống
1 trên chiến trường.
Nhưng từ sau ngày ngưng bắn (tức 17-1-73), đường mòn Hồ
Chí Minh không còn bị chúng ta oanh tạc nữa, cho nên hàng 300
xe cam nhông CSBV nghênh ngang chở bộ đội và võ khí vào
Nam, mỗi tuần lễ hàng nghìn người. Lực lượng CSBV ở miền
Nam được tăng thêm 75.000 người, thiết giáp tăng gấp 5 tức là
họ có đến 500 chiếc, đại bác từ 170 lên đến 250 cỗ. Nếu cộng cả
hai con số thì CSBV cho đến cuối năm 1973 đã có 225.000 quân
chủ lực (49)
Giáo sư Nguyễn Khắc Ngữ đưa ra một nhận xét rất xác đáng
khi đề cập đến lực lượng của đôi bên. Dù với tỷ lệ 4 chống 1,
theo tính toán của Richard Nixon, nhưng quân đội VNCH (theo
GS Ngữ) phải rải ra để giữ đất tại khắp các vùng chiến thuật.
Ngay cả 2 sư đoàn tổng trừ bị là Nhảy Dù và Thủy Quân Lục
Chiến cũng bị cầm chân tại vùng I Chiến Thuật. Trong khi đó
VC tập trung nhiều sư đoàn vào một chiến trường quyết định. Đó
là thế yếu chiến lược của VNCH.
Khi quân đội VNCH không còn súng trường M1 thì Liên Xô
376