Page 343 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 343
Vũ Ngọc Đĩnh-Chinh Nguyên
thấy sẽ tố giác, tội gấp bội lần, nên đã đem xé nát
tất cả những tác phẩm mà mình đã tích lũy được
cùng một loạt những tác phẩm đích thực của các
đại thư pháp gia đời Minh Thanh, cho vào chậu
nước ngâm thành bột giấy, rồi vo viên lại cho
người thân xách ra khỏi nhà lúc đêm khuya vắng
lặng, vứt xuống sông Tô Châu. Nhà bồi tự họa là
ông già Hồng Thu Thanh được người đời gọi là
“thần y” của cổ tự họa, từng bồi cho không biết
bao nhiêu di vật hạng quốc bảo, như tranh sơn thủy
của Tống Vi Tông, tranh mặc trúc của Tô Đông
Pha, các tác phẩm của Văn Vi Minh và Đường Bá
Hổ…; những bức tự họa của các danh nhân mà
mình đã dành hết gia sản, đem hết tâm huyết gìn
giữ đã bị hồng vệ binh cho một mồi lửa, ông nói
trong nước mắt: Tự họa nặng hơn 100 cân[iii], đốt
mãi à!” Họa gia Lăng Hư ở Đào Hoa Ổ mộc khắc
niên họa xã, Tô Châu, có bức “Ngư lạc họa sách”
dài tới 50 thước vẽ vào thập kỷ 50, từng được coi
là quốc bảo tặng Tổng thống Indonesia Sukarno;
hàng ngàn bức cổ bản họa ở các nơi trên đất Trung
Quốc mà ông đã bỏ ra cả mấy chục năm trời để
sưu tập cũng khó lòng thoát khỏi thảm họa giống
như các tác phẩm hạng quốc bảo khác của ông, đã
bị hồng vệ binh đốt sạch.
Điều đáng sợ hơn cả là, “phái tạo phản” ở khắp
nơi trên cả nước ngoài việc đại sát đặc sát những
người không cùng quan điểm với mình ra, Đại
Hưng ở Bắc Kinh và Đạo Huyện ở Hồ Nam, còn
tiến hành thảm sát cả nhà cái gọi là 5 loại phần tử
342