Page 18 - prpressclub
P. 18
Cảm nhận về Báo sao? Dạo gần đây vốn từ tích lũy của mình
bị trôi mất tiu nên khả năng biểu đạt cảm xúc cũng từ đó mà
hạn chế đi rất nhiều.
Đầu tiên nên nói gì đây? Thôi thì nói về quãng thời gian
mình đã gắn bó với Báo đi. Chắc cũng gần 4 năm rồi kể từ
ngày mình đặt chân vào CLB này. Trời ơi, lâu thật đó, gần
bằng chặng đường mình học ở Văn Lang luôn rồi. Không
chừng mình đã bị dính lời nguyền khi đi bằng "cửa sau".
Đùa thôi, tất cả là do mình cam tâm tình nguyện.
NGUYỄN VƯƠNG BẢO NGỌC
Thực tại buộc mình phải tỉnh giấc (mình dùng
giọng văn có phần sến súa quá, không có giống
mình tí nào luôn, mà thôi kệ, như vậy cho kịch
tính), tự nhiên làm một hồi mình rơi vào vị trí
Chủ nhiệm. Ừ thì có rất nhiều lý do để mình
đồng ý nhận vị trí này nhưng suy cho cùng là do
mình muốn, trong khi trước đó mình chưa bao
giờ nghĩ sẽ gánh thứ trách nhiệm này. Mình ngại chịu trách nhiệm lắm, thật đấy, rất là mệt!
Ban đầu, CLB với mình là công việc, mà đã là công việc thì không có tình cảm. Nhưng… lỡ thôi,
chỉ là lỡ thôi, mình đã đổ nhiều tâm tư cũng như sức lực vào một số hoạt động của CLB rồi, đến
đoạn này thì không thể nói là không có chút tình cảm nào, ừ thì có, mà có chút xíu thôi à nha.
Đúng là mình thực sự không nỡ để Báo mà mình đã hết lòng chăm chút vào tay một người
chưa hiểu gì về Báo, mình sợ lỡ có trục trặc gì, Báo sẽ vĩnh viễn bị khai tử. Và từ đấy chuỗi ngày
đầy mệt mỏi nhưng cực kỳ xứng đáng của mình chính thức bắt đầu. Mối nhân duyên của mình
với CLB dây dưa bởi nhiều cái “nhưng” quá!
Nói đến đây thì chắc chắn không thể quên nói lời cảm ơn đến những người đã đồng hành với
mình đến tận bây giờ - các thành viên của CLB. Dù các bạn đến và ở lại vì bất kỳ lý do gì nhưng
mình vẫn muốn gửi đến các bạn lời cảm ơn chân thành nhất. Có nhiều bạn chắc cũng đã đuối
sức và muốn dừng lại rồi, nhưng thật may mắn vì mọi người đã không rời đi. Nhờ sự giúp sức
của các bạn mà mình cảm thấy rất vững vàng, thật không thể tin được nếu mình quyết định
bước tiếp mà không có các bạn đằng sau.
Tiếc là chúng ta chỉ có thể đồng hành với nhau ở một đoạn thời gian. Mình chỉ có đủ thời gian
để “trồng hoa trên một cánh đồng” nhưng lại chẳng đủ thời gian để bồi đắp tình cảm, chăm sóc
đời sống tinh thần cho những người đã cùng mình ươm mầm, chăm bón và chứng kiến cánh
đồng hoa nở rộ. Mình cũng vô cùng xin lỗi vì điều đấy. Chỉ có thể lặng lẽ quan sát các bạn chứ
chưa thể tiến bước “làm thân”. Mặc dù chưa đủ đầy nhưng với mình mọi thứ đã vô cùng trọn
vẹn. Mọi người sẽ mãi là một phần ký ức mà mình mãi luôn ghi nhớ, biết ơn và trân trọng. Cảm
ơn Báo, cảm ơn các bạn lần nữa.
18