Page 27 - prpressclub
P. 27
Xin chào mọi người, mình là Châm Khanh –
thành viên CLB Báo chí và Truyền thông.
Dù đã là sinh viên năm hai nhưng mình chỉ mới
tham gia CLB mới đây thôi. Ngay từ năm nhất,
CLB Báo chí luôn khiến mình phải chú ý vì cái
tên của nó. Nhưng vấn đề tham gia một CLB luôn
là điều mình trăn trở lúc đó, cái ý nghĩ “nên hay
không nên” luôn lẩn quẩn và làm mình e dè cùng
với việc bỡ ngỡ khi bước vào môi trường học tập
quá mới mẻ khiến mình bỏ lỡ mất một năm để
làm thành viên CLB. Năm hai, bận rộn và bỡ ngỡ
vẫn còn đó nhưng cảm thấy đây có vẻ đã đến lúc
nên mình mạnh dạn casting tham gia vào CLB.
Sau một tiết mục trả lời phỏng vấn có phần ngờ
nghệch, may mắn CLB đã đón nhận mình. Việc
vui mừng khi có CLB chịu nhận mình diễn ra
chưa lâu thì một loạt các hoạt động CLB ập tới
khiến mình vừa hoang mang vừa lọng cọng vì
không biết chắc mình phải làm gì và làm như thế
nào mới là tốt nhất. Nhờ sự giúp đỡ của các bạn
và các anh chị đi trước giúp mình thêm tự tin và NGUYỄN THỊ QUỲNH NHƯ
học hỏi được nhiều thứ. Sau thời gian ngắn đồng
hành, mọi người trong CLB khiến mình cảm thấy Xin chào đại gia đình nhỏ của em, em là
thoải mái sau các hoạt động làm việc cũng như Quỳnh Như đây, em chính thức là thành viên
vui chơi. của Clb Báo Chí và Truyền Thông ngày 19
Mình sẽ luôn cố gắng hơn nữa và hi vọng mình tháng 11 năm 2020. Em biết đến Báo là một cái
sẽ tốt hơn và góp phần giúp CLB phát triển hơn. duyên, nhớ một ngày đang lan tan tại trường
LÊ NGUYỄN CHÂM KHANH em vô tình nhận được món quà xinh xắn từ
những anh chị áo tím rồi cái ấn tượng dễ
thương đó làm em bắt đầu tìm hiểu về câu lạc
bộ. Em vẫn nhớ ngày hôm đó, phòng tuyển
chọn tân thành viên khiến em lo lắng, thú thật
rằng trong một thoáng chốc em nghĩ rằng
mình lại sẽ bị đánh rớt như cách mà em đã
biểu hiện ở những câu lạc bộ khác, nhưng đó là
suy nghĩ sai lầm nhất của em về bản thân
mình. May mắn đã mỉm cười giống như đi cả
chặng đường dài em cuối cùng cũng tìm được
bến đỗ, chính là Nhà Báo. Nơi này giống nhà
lắm! Yên bình và tràn ngập tình thương. Em
nhận nhiều hơn là mất từ Nhà Báo, em nhận
được những trải nghiệm mới, làm những việc
không nghĩ bản thân làm được, quen những
người bạn, những người anh, người chị hết
lòng giúp đỡ khi em gặp khó khăn, sẵn sàng
dang rộng vòng tay tha thứ cho những thiếu
sót. Còn mất, vào nhà Báo em mất sự tự ti, mất
tiền đi ăn, đi uống nhưng mà vui muốn chết,
mất cả luôn cả trái tim vì yêu nơi này quá
không yêu ai khác được. Hy vọng chúng ta sẽ
mãi đồng hành bên cạnh nhau thật lâu có thật
nhiều kỉ niệm hơn nữa. Cảm ơn Báo vì tất cả.
27