Page 52 - LSĐB TT Quoc Oai - online
P. 52
Về văn hóa - xã hội
Không chỉ kìm kẹp Nhân dân ta về chính trị, bóc lột về
kinh tế, thực dân Pháp triệt để thi hành chính sách “ngu
dân” để dễ bề cai trị. Do áp dụng chính sách dã man nên trên
90% dân số mù chữ vì không được học hành, không có trường
lớp. Mãi tới những năm 1938 - 1940, trên địa bàn Thị trấn
mới có trường dạy chữ Quốc ngữ. Cả tổng Hoàng Xá chỉ có
một trường gọi là “trường phủ”. Mỗi làng có một lớp học tư,
do các hương sư giảng dạy với số học sinh khoảng từ 30 - 40
người học chương trình lớp 1, lớp 2. Tuy nhiên hầu hết chỉ có
những con nhà khá giả mới có điều kiện theo học, còn đa số
con nhà nông dân nghèo khó phải chịu cảnh mù chữ.
Việc chăm sóc bảo vệ sức khỏe nhân dân, giữ gìn vệ sinh
nơi công cộng hầu như không được quan tâm đến. Nhân dân
phải sử dụng nước ao hồ để sinh hoạt, ăn uống... Tất cả các
làng đều không có trạm y tế, chỉ có một nhà thương của phủ
đặt trên địa bàn Thị trấn do một ông ký nhà thương và một
y tá đảm nhiệm, thuốc men thiếu thốn. Do vậy, người dân
đau ốm, bệnh tật chủ yếu là nhờ các thầy lang bốc thuốc
hoặc cúng bái cầu khấn thần linh... nên tỷ lệ tử vong rất cao.
Phụ nữ khi sinh nở hầu hết tại nhà, do các bà mụ đỡ với kỹ
thuật lạc hậu thấp kém, dụng cụ thô sơ, thuốc men không
có, vì vậy nạn hữu sinh vô dưỡng xảy ra khá phổ biến và rất
trầm trọng.
Trong Nhân dân, tệ mê tín dị đoan, xem quẻ, bói toán, lên
đồng, đội bát nhang... khá phát triển. Trai gái lớn lên dựng
vợ gả chồng được thực hiện theo nguyên tắc “cha mẹ đặt đâu
con ngồi đấy” làm mất đi quyền lựa chọn người bạn đời của
con cái. Song khổ cực nhất là người con gái, bị ép gả chồng từ
khi mới 10 - 13 tuổi. Nhiều người cho đến trước ngày cưới vẫn
52

