Page 162 - DS XUAN NHAM DAN 2022
P. 162
buồn trong 30 năm chung sống dể gì quên. Vả lại chàng
của em trước kia vốn người tốt, chu đáo, chăm sóc gia
đình, dạy các con điều hay lẽ phải, ai cũng khen. Thôi
thì xem như hết duyên nợ với nhau, níu kéo làm gì, em
tự an ủi. Nói thì dễ nhưng thực hành không hề dễ. Người
em héo hắt vì không quên được người ngày xưa. Cuộc
đời dâu bể, có những việc khó tin nhưng vẫn xảy ra…
… Con có bố bỗng chốc hóa không,
Thường đêm lệ chảy đôi dòng
Muốn quên chẳng dễ như lòng muốn quên…
Nhờ ơn trên từ từ em khá hơn, Vân rất mừng. Năm
ấy mùa lạnh đến. Thời tiết thay đổi làm em khó chịu, rát
cổ, khan tiếng. Tưởng là ốm qua loa rồi sẽ khỏi. Thứ
bảy Vân đến thăm trò chuyện với em. Em than mệt,
không ngờ hôm sau em ra đi. Sáng sớm chủ nhật con
gái em gọi “Mẹ con mất rồi”. Gia đình, họ hàng bàng
hoàng tưởng như là mộng, không thể có thật. Vân như
người rơi xuống hố sâu, hết hồn, hụt hẫng …
Nhớ lúc sinh tiền em thường nhắn nhủ con cháu,
các hoc sinh trong nước cố gắng học hành, đừng ham
chơi lãng phí tuổi xanh hầu có tương lai tốt đẹp, giúp
bản thân, gia đình và xã hội. Theo em ai được cư ngụ
Hoa Kỳ, môt quốc gia văn minh, tiến bộ, hùng mạnh
nhất thế giới là điều may mắn vô cùng. Trẻ em được học
trường tốt đầy đủ tiên nghi, ngoài ra nếu học giỏi còn
được cấp học bổng cho hết bậc đại học. Em thường xót
xa khi nhắc các trẻ em và trương học ở cao nguyên Việt
Nam. Khi em mất, nhiều học sinh quê nhà gởi điên thư
sang Mỹ chia buồn với gia đình.
161