Page 151 - Đặc san VTLV XUÂN TÂN SỬU 2021
P. 151

Đặc San Xuân Tân Sửu                                                  VĂN THƠ LẠC VIỆT


                    Cặp mắt phượng của Tú Huệ quét nhanh qua các món trái chua, được ngâm đường và
               cam thảo, đựng trong các chậu kiếng trong vắt. Đôi mi dài cong chớp chớp bỗng dừng lại
               trên thau nhôm đựng tầm ruột. Lanh tay cô bóc một trái thảy vào miệng nhai giòn khưu

               khứu. Nước tầm ruột văn bắn vào tay áo của Tịnh An. Cô còn đang nhai thì bà bán hàng
               (vợ của chú Thại người Tàu nói tiếng Việt lơ lớ) lên tiếng:

                    -  Sao nị ăn không hoài zdậy? Nị muốn mua bao nhiêu?

                    Tú Huệ chẳng nói chẳng rằng, chụp ngay miếng xoài ngâm đường cam thảo vàng tươi
               thuận tay phết luôn muối ớt cay nồng rồi đưa vào miệng nhai rào rạo. Vừa nuốt, cô với tay
               lấy thêm trái cốc phết muối cầm bên tay kia. Cô cười nguýt bà bán hàng con mắt có đuôi
               và hối bạn:

                    -  Trời ơi, bà thiệt là nhỏ mọn quá đi! Thử có một trái mà cũng càm ràm. Tính tiền
               chung với miếng xoài và trái cốc đi. Ê, mầy ăn gì hãy lấy mau lên Tịnh An, đã nói trễ mà
               còn quàng rờ như bà già đi Âm phủ vậy?

                    Tịnh An háy bạn, chớp vội gói xí muội khô trên kệ, nhanh tay xé bao lấy để vào miệng
               một trái, bảo:

                    -  Trả tiền đi. Ăn ngấu ăn nghiến như mầy tao sẽ bị sặc chết vì muối, vì ớt. Vả lại sáng
               nay tao chưa ăn lót lòng, mấy ngử chua cay... nầy nó cồn cào bụng tao sẽ hết học hành, để
               trưa tao mới ăn trả thù...

                    Miệng đang nhai ngồm ngoàm thì tiếng kẻng beng, beng… báo giờ học trò vào lớp,
               Tú Huệ lanh miệ-  Ờ trưa cũng được. Vậy thì đi vô lẹ lên mầy…

                    Vẫn còn tiếc, Tú Huệ cắn vội miếng cốc rồi vứt que tre vào sọt rác. Cô hít hà ớt cay

               rồi lớn họng nói:
                    -  Ngon ơi là ngon! Ăn như vậy mới ngon nhưng vẫn chưa đã…

                    Hai cô vừa đi vừa chạy vào đứng sau chót các bạn thì trên đầu hàng cô giáo ra lịnh di
               chuyển vào lớp.

                    Con Thu Nhi nhỏ giọng chọc quê:

                    -  Tú Huệ hôm nay đẹp hết chỗ chê! Mắt mầy long lanh sáng ngời, mi như tươm dòng
               lệ mỏng, má ửng hồng, môi đỏ vì ớt cay quá xá phải không? Ngực áo mầy lấm tấm những

               giọt ngắn giọt dài màu vàng nghệ như rải bông của nước cam thảo ngâm xoài, ngâm cốc,
               ngâm tầm ruột chớ gì? Ông thầy Long khoái mầy ở chỗ đó! Đó đa!
                    Tú Huệ lấn đẩy rồi nạt nhỏ vào tai bạn:


                    -  Xì, đi lẹ lên con điên! Ra chơi tao sẽ thanh toán mầy.


                                                             151
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156