Page 126 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 126

Quê Hương và Tình Yêu

                Bước chân rã rời, cơ hồ đi không muốn vững. Người tù
            đặt  đôi  thùng  xuống.   Anh  mệt  mỏi  ngồi  trên  chiếc  đòn
            gánh  tạm  dùng  làm  đòn...  Bỗng  ..xa  xa…trên  con  đường
            mòn anh vừa đi qua, bóng một người con gái xuất hiện. Cô
            ta quảy một gánh khá nặng. Từ lúc vào đây,biệt lập với xã
            hội bên ngoài, hiếm khi thấy có người lai vãng, mà lại là
            con gái. Anh hồi hộp chờ cô gái đến. Hồi hộp như những
            lần ngồi chờ mẹ đến thăm nuôi. Cô gái đến, nàng  đặt đôi
            quang xuống bên vệ đường. Cô thật tự nhiên lên tiếng hỏi:
               - Anh là tù cải tạo phải không?
               Anh đưa mắt quan sát người con gái, gật đầu không trả
            lời.
               Cô gái mở cái mẹt bằng mây đang đậy chiếc rổ, lấy ra
            hai bịch chè nhỏ được gói trong bịch ni lông.
                - Anh ăn gói chè cho mát bụng.
               Anh vội vã chối từ:
                - Cảm ơn cô, tôi không đói
               Miệng  nói  “không”  nhưng  trong  anh  cồn  cào.  Hiện
            tượng tiết tâm linh xuất hiện. Cả hàng mấy năm nay, anh có
            hề được một miếng chè nào đâu!
               Cô gái nằn nì:
               - Anh cứ cầm lấy ăn đi, đừng ngại.
               Chần chừ một lát, cuối cùng người tù e dè cầm lấy hai
            gói chè.
               - Cảm ơn cô, tôi sẽ ăn sau.
               - Cô đi đâu vào trong này vậy?
               Cô gái mỉm cười, nụ cười thật tươi.
                -Tôi nghe nói ở đây có một con đường mòn, có thể đi từ
            đây vào xóm kinh tế mới gần hơn. Hôm nay là ngày đầu
            tiên  tôi  đi  thử.  Tôi  mang  mắm  muối,  khô  cá,  chè  chuối
            mang vào đó bán. Từ này về sau, cần mua gì anh cứ hỏi tôi.
                - Quý hóa quá. Lần sau nếu có thể cô mua giúp tôi một
            gói thuốc rê và vài cục đường thẻ.
               Cô gái chào anh rồi quảy gánh đi trước khi  nài nỉ anh
            cầm một gói thuốc lá Đà Lạt. Anh trả tiền nhưng cô nhất
            định không lấy. Từ ngày vào đây anh chưa tốn một đồng
            nào. Vì có chỗ nào cho anh mua đâu? Mỗi lần vào thăm

                                       125
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131