Page 132 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 132
Quê Hương và Tình Yêu
đã cho anh hai gói chè, gói thuốc Đà Lạt tình nghĩa mà anh
mãi không quên…Người tù ngẩn ngơ, xúc động. Tai anh
như ù đi. Hoá ra khi mình quá vui mừng hạnh phúc. Mình
cũng có cái cảm giác gần như lúc buồn đau. Gần bảy năm ở
trong tù…Thời gian quá lâu, quá dài…Anh lại chợt lo lắng.
Mình hẳn sẽ lạ lẫm với xã hội bên ngoài? Mình cũng sẽ
như người rừng trở về thành phố? …Nhưng không sao. Bị
hành hạ khổ sở. Bị đói đến rạc người. Bị sốt rét đến suýt
chết. Mình vẫn vượt qua để trở về thì có điều chi làm khó
mình được phải không?
***
-Anh ơi . Ngưng việc một chút, ăn đỡ chén chè rồi làm
tiếp anh à.
Đang gò người, cố gắng may cho xong lô hàng giao
gấp. Lâm ngưng lại đón chén chè từ tay vợ, Thắm âu yếm
lấy khăn thấm những giọt mồ hôi trên trán chồng.
- Chả ai có thể nấu chè ngon bằng em. Đúng là anh lấy
được em cũng nhờ hai gói chè tình nghĩa đó.
Thắm mỉm cười nói với chồng:
- Anh cứ nhắc mãi đến chuyện ấy. Cứ như là yêu hai
gói chè, chứ chả phải yêu em.
- m, yêu cả hai.
Hai vợ chồng Lâm được chính phủ cho qua Mỹ theo
diện tị nạn. Mới định cư ở một xứ sở xa lạ, ngôn ngữ nước
ngoài lại không rành nên cuộc sống của hai vợ chồng cũng
khá khó khăn. Lâm vừa đi học vừa nhận hàng may thêm.
Thắm cũng may vá, cắt chỉ… Nàng còn phải thay chồng
chăm sóc mẹ già, đón đưa cô con gái đang học lớp bốn ở
một trường tiểu học gần nhà. Gia đình họ thật ấm êm hạnh
phúc… Lâm luôn cảm ơn Thượng đế đã cho anh gặp nàng,
người con gái bình thường nhưng hiền lành, tốt bụng.Thời
gian mới cưới nhau, lúc còn ở trong nước. Người con gái
ấy luôn ở bên anh, khích lệ anh khi tinh thần anh sa sút.
Chăm sóc, lo lắng cho anh trong những lúc bệnh hoạn ốm
đau… Bệnh hoạn, ốm đau là hệ lụy của những năm tháng
trong tù ăn uống thiếu thốn, không cử kiêng. Bất cứ món
nào có thể cho vào bao tử mà chặn được cơn đói là anh
131