Page 18 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 18

Quê Hương và Tình Yêu

            lan dần trong  ống khói  của từng nhà, hoặc tiếng chó sủa
            trong đêm làm cho người mẹ có cảm giác lo âu không biết
            Việt Cộng có về bắt con trai bà đi theo chúng.
               Tình yêu quê hương nói rất nhiều về tình mẹ thương cho
            con  trai  đi  đánh  trận  nơi  xa  và  trông  đợi  con  từng  ngày.
            Tình quê hương nói về những người chiến sĩ lấy trăng làm
            đèn để viết thư tình cho em gái hậu phương.  Tình cảnh của
            cô gái cầm trong tay tấm thẻ bài, quấn trên đầu vành khăn
            tang trắng, đứng bên ngôi mộ người yêu với dòng lệ tuôn
            tràn.
               Hình ảnh của quê hương tôi với những nét mặt u buồn
            của người thua trận, khi mấy anh lính Việt Nam Cộng Hòa
            phải bỏ súng khi thấy đoàn xe tăng của Cộng Sản lăn vào
            đường phố Sài Gòn. Tôi không thể nào cầm được nước mắt
            khi chứng kiến một vài người lính trẻ vào nhà xin quần áo
            thường  dân  để  thay  bộ  áo  lính  còn  đóng  đầy  bụi  ngoài
            chiến trường.
               Nói về quê hương và tình yêu thì không bút mực nào tả
            cho xiết.  Tôi đã là một cô gái xuân thì đang ở tuổi mộng
            mơ thì phải trút bỏ chiếc áo dài trắng, xếp bút nghiên để bỏ
            nước ra đi trong một đêm tối.  Bước lên chiếc ghe nhỏ để
            vượt  biên  bằng  đường  biển.    Tôi  đã  bỏ  lại  sau  lưng  quê
            hương tôi, cha mẹ và anh chị em tôi để lên chiếc tàu định
            mệnh.
               Đêm  hôm  đó,  vào  khoảng  cuối  mùa  thu  năm  1977  tại
            Rạch Giá, trời tối đen như mực vì họ lựa ngày không có
            trăng để dễ dàng tránh mặt bọn công an.  Bổn phận của tôi
            chỉ là một đứa con gái quêgiả vờ xách gào mên cơm đem
            xuống ghe cho mấy người đánh cá ăn.  Tôi chỉ việc đi lầm
            lũi trong chiếc áo bà ba cũ kỷ, không cần ngẩng đầu lên
            nhìn  ai,  cứ  việc  đi  và  khi  nhảy  được  vào  ghe  rồi  thì  có
            người trong đó mở hầm đựng cá để nhảy xuống.
               Sau khi vào hầm cá, có một người đậy nấp lại chỉ để hở
            một khe nhỏ đủ để thở.  Tôi còn nhớ rỏ mùi tanh tưởi trong
            hầm làm tôi khó chịu nhưng tôi cố gắng nhắm mắt và lẩm
            nhẩm  đọc  kinh  cầu  nguyện  trong  khi  nước  mắt  chảy  dài
            vừa lo sợ vừa thương quê hương, thương cha mẹ.

                                       17
   13   14   15   16   17   18   19   20   21   22   23