Page 303 - Tyen Tap VTLV 2015
P. 303

Văn Thơ Lạc Việt

                Người phụ nữ nâng một nửa bầu Trời.
                Điều đó, theo năm tháng của tuổi đời, con đã thấy: Quả
            là như vậy, qua hình ảnh của Mẹ nơi con!
               Mẹ thật tuyệt vời, thánh thiện, bao dung và hy sinh mọi
            mặt, Mẹ chính là niềm hy vọng, niềm hãnh diện của con,
            muôn đời là thế và phải là thế Mẹ biết không?
               Hơn mấy chục năm qua đi, chưa bao giờ con thấy Mẹ
            đòi hỏi gì nơi con, công lao trời biển Mẹ dành cho con biết
            làm sao kể hết?
               Ngày nay tuy đã trọng tuổi, Mẹ vẫn ăn chay, niệm phật,
            cầu nguyện cho các con mình sống sao cho phải đạo làm
            người... Niềm vui của Mẹ bây giờ thật giản đơn là:
               Thấy các con, các cháu, các chắt, luôn được hạnh phúc,
            đừng quên những ngày giỗ, cúng vải mà cùng nhau xum
            họp, để trước là thắp nén nhang nhớ tới những người thân
            đã khuất, sau là có dịp anh em con cháu trong gia đình vui
            vầy bên nhau, lâu lâu, hay lúc nào có dịp về thăm Mẹ, để
            được ăn những bữa ăn do chính tay Mẹ làm...
               Mẹ nhớ từng sở thích của các con, nhưng mấy ai trong
            chúng con biết được Mẹ thích gì?
               Điều này, quả  là bất  công đối  với  Mẹ, nhưng sao con
            chẳng thấy bao giờ Mẹ phiền trách chúng con?
               Bây giờ thì các con của Mẹ lại kế thừa vai trò của Mẹ, lo
            cho các con các cháu, các chắt của Mẹ, nhưng đối với Mẹ
            thì sao? Quả là con và mọi người còn quá nhiều thiếu sót!
               Mẹ biết không? Có những sáng tinh sương, hay những
            chiều nhạt nắng, ngồi cô quạnh một mình bên tách trà đậm
            ngát hương, trong khu vườn nhỏ của nhà, con thường suy
            tư một mình, nghĩ ngợi mông lung, nhưng không bao giờ
            vắng hình bóng Mẹ,
               Nhớ về Mẹ, để tìm lại những nâng nui trìu mến thủa nào,
            những bao la tình thương trải dài trong xuốt cuộc sống...
            Nhớ về Mẹ để tự lòng trách lòng là đã chẳng lo gì cho Mẹ
            được!
               Mẹ  bây  giờ  đã  LÃO  và  con  đã  GIÀ...Nhưng  sao,  con
            vẫn cứ thấy như chưa tròn câu đáp đền dưỡng dục, tròn chữ
            Hiếu của phận làm con?

                                       302
   298   299   300   301   302   303   304   305   306   307   308