Page 228 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 228

Trước đó tôi chỉ có cảm giác mình là một đứa con nít, mặc quần
          jean nhảy cò cò, chơi cúp bắt với mấy đứa con trai hàng xóm, chẳng
          bao giờ biết e-lệ hay mắc cở. Nhưng khi mặc áo dài vào người lần
          đầu tiên, tôi bắt đầu biết e lệ, biết làm điệu, và có cảm giác mình đã
          trở thành cô gái xuân thì.


             Chỉ cần một vài năm sau là tôi đã có đầy đủ eo co, thấy được vóc
          dáng của mình qua lớp áo mỏng nên càng lo sợ người khác nhìn
          ngắm, lúc nào cũng phải mặc áo len cho thật kín.


             Tôi yêu áo dài từ đó, chiếc áo dài đầu tiên màu trắng tượng trưng
          cho sự ngây thơ, tinh khiết của một đứa con gái trong tuổi dậy thì.
          Chiếc áo dài trắng và chiếc xe đạp mini màu đỏ là hình ảnh đẹp nhất
          đối với tôi trong thời mộng mơ.


             Thời gian tôi còn là một nữ sinh trung học là thời gian nước Việt
          Nam đang trong thời chinh chiến, dầu sôi lửa bỏng chiến tranh trong
          khói lửa.  Tất cả các chàng trai bị kêu gọi ra chiến trường nên thời
          đại đó còn gọi là thời đại “trai thiếu gái thừa”.  Muốn có một anh
          chàng ngắm nghía cũng không phải dễ.


             Khi đất nước Việt Nam rơi vào tay Cộng Sản, gia đình tôi dọn về
          Nha Trang, rồi Sài Gòn, nhưng rốt cuộc cả gia đình bị kẹt lại sau khi
          Cộng Sản chiếm đóng thủ đô SàiGòn.


             Năm  cuối  lớp  12  là  năm  1976,  tôi  đi  học  tại  trường  Nguyễn
          Thượng Hiền. Lúc đó, áo dài trắng vẫn là đồng phục, nhưng vì khí
          hậu ở SàiGon nóng hơn nhiều nên tôi không còn che dấu sau áo len
          dầy nữa.  Năm ấy tôi cảm thấy mình quá trưởng thành, vóc dáng của
          một thiếu nữ, hình hài cong lượn qua tà áo mỏng làm cho bọn con
          trai bắt đầu theo đuổi.  Có những buổi trưa tan học về, trời nắng bổng
          dưng cơn mưa mùa hạ bất chợt tuôn đổ xuống, tất cả các nữ sinh
   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232   233