Page 292 - Tuyển Tập VTLV 2019
P. 292

Ở các nước tự do dân chủ và pháp trị thì người lãnh đạo đất nước
          phải là những con người kiệt xuất hoặc ưu tú nổi bậc trong giới tinh
          hoa được dân bầu chọn, còn ở Việt nam lãnh đạo cao nhất như tổng
          bí thư, chủ tịch nước, thủ tướng và chủ tịch quốc hội là những người
          không có năng lực và vô đạo đức.


             Hồ chí Minh, Lê Duẫn, Lê Đức Thọ, Phạm Văn Đồng trước đây,
          và bây giờ là Nguyễn phú Trọng thì ăn nói ngông cuồng cực đoan,
          còn Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn thị Kim Ngân
          thì ăn nói ngớ ngẫn.


             Ở các nước dân chủ văn minh, các bộ trưởng là những nhà kỹ trị
          có hiểu biết sâu sắc về chuyên môn, còn ở Việt nam các bộ trưởng
          không hề biết về chuyên môn, nên họ đã gây ra những bi kịch dở
          khóc dở cười cho xã hội.


             Tất cả bọn họ đều ngồi “nhầm ghế”!


             Mời các bạn đọc một đoạn trên báo Giáo dục:


             “Bệnh “ngồi nhầm” đã trở nên trầm kha, không có thuốc chữa
          trong xã hội chúng ta. Ngồi nhầm lan từ bên ngoài vào trong trường
          học; ngược lại, từ trường học lại lan ra ngoài, những cái “ghế do học
          sinh ngồi nhầm lớp”, được nhà trường cấp “bằng” làm chủ, gây đảo
          điên xã hội; cứ thế vòng luẩn quẩn đó kìm hãm sự phát triển của đất
          nước, của xã hội.


             Có những “ông tướng”, “ông nghị”, “ông tổng” v.v..., ngồi nhầm,
          chứ chẳng riêng gì … học trò.


             Những “bệnh nhân” này thường ngại đổi mới, không thích người
          sáng tạo, chỉ thích “lối cũ ta về”, nên “thánh chỉ” của họ thường chỉ
          phục vụ lợi ích chính mình, hay một nhóm nào đó.
   287   288   289   290   291   292   293   294   295   296   297