Page 149 - Đặc san HNLTKG 2019
P. 149
Chút tâm tình cho HNLTKG 2017
người dân, không riêng chỉ những người có sự Một thoáng qua, đã 40 mươi năm cách
liên hệ với chính quyền miền Nam hay là biệt...Chị một(TCh), chị Hai (ThH), và Út
những người trong Quân Đội. (PmV, là ba bạn rời thành phố biển êm đềm
Sự lo lắng sợ hãi thấm đậm vào trong tâm tư thương mến trước nhất, khi hay tin đó nhỏ Lục
của tất cả đồng bào miền Nam sau biến cố (CT), lúc ấy còn đang học ở Phú-Thọ đã đau
1975. Đó là nguyên nhân chính yếu cho sự từ quặn lòng như có ai bóp lấy tim của nhỏ, vì
bỏ quê hương, vượt biên ra đi của hàng triệu nhận biết rằng thật sự cuộc chia ly đang xảy
đồng bào Việt-Nam trong suốt hơn 15 năm. ra...không còn tránh né được nữa...rồi chừng
Những người dân đã bỏ đi vì không tìm ra niềm một năm sau, lại đến phiên của chị Năm(ThN)
hy vọng để sống, để vươn lên. và nhỏ Lục(CT) nối bước ra đi, nhưng cả năm
chị em đã không có cơ hội sống gần với nhau,
Vào những ngày tháng đổi đời ấy, những ai có từ những ngày tháng chia ly ấy... có chăng chỉ
phương tiện nhờ sống gần những thành phố là những cú điện thoại và dăm ba lá thư xuyên
biển nhanh chóng tổ chức những chuyến đi lục địa …
vượt biên, đột xuất trong vòng vài tuần cho đến
những sự tổ chức, chuẩn bị kéo dài có đến vài Sau vài năm an định nơi tạm dung để tiếp tục đi
tháng trời. Thuyền lớn, bé, ít người hay có đến học, nhỏ Lục liên lạc thêm được với chị Một và
hàng nhiều trăm người cùng chen chúc trên một chị Hai, lúc ấy đã có gia đình con cái ổn định.
chiếc tàu nhỏ hẹp và không an toàn. Những Chị Một thì ở Vancouver cùng gia đình và các
chuyến đi phó thác cho sự may rủi ngoài sự tiên con, chị Hai thì đã lựa chọn ở miền Nam Cali,
liệu và kiểm soát của con người. Thế mà vẫn có qua bờ Tây Thái bình dương, cũng là nơi nhỏ
rất nhiều những chuyến đi. Những chuyến đi có Lục đã đến định cư sau khi ra trường xong , để
điểm đến, nhưng cũng có không ít những cùng nhìn về hướng quê nhà xa tăm tắp ấy, để
chuyến đi không đến một bến bờ nào cả. chợt nhận ra như có những hạt sương đang làm
Những chuyến đi vào lòng đại dương vô tận cay cay tròng mắt...ở những ngày đầu nhỏ Lục
của những số phận không may… Đồng bào về ở đó để nhận việc làm cho một cơ quan, có
sống cuộc đời bấp bênh, lo sợ. Bạn bè tan tác liên hệ đến một ước mơ khi còn ở những lớp
khắp nơi theo cơn bão dữ, cơn bảo lốc nghiệt trung học ở Rạch Giá. Một giấc Mơ đã hình
ngã thổi tung đi khắp nơi trên địa cầu này, thành trong tâm tư khi tình cờ đọc một quyển
những phận người bất hạnh, không cưỡng lại sách nói về Phi thuyền Apollo 11 đã được cơ
được, phải đành đánh mất quê hương. Chúng ta quan hàng không Hoa Kỳ, NASA phóng lên mặt
và những người thân quen, Thầy-Cô bạn bè trăng năm 1969, là món quà đặc biệt mà cô
thời niên thiếu, đã lạc mất nhau từ sau cơn Nguyễn Thị Đẹp dạy Anh văn năm lớp 9 đã
hồng thủy kinh hoàng ấy...thắm thoát đã sắp tặng cho nhỏ Lục. Một quyển sách và những
gần non nửa thế kỷ, Ôi! nửa thế kỷ của chập con chữ đã giúp làm nên một giấc Mơ!
chùng oan trái, của khổ đau, của chia ly...đầy Nhỏ Lục may mắn đã thực hiện được giấc Mơ
nước mắt! ấy, đã vào làm việc cho một cơ quan không
Vào những năm tháng lịch sử bước sang trang gian của Hoa Kỳ trong nhiều năm...
thảm khốc và đau buồn, tôi và bạn bè tôi cũng Chi Hai thì đã lập gia đình từ những ngày đầu
chỉ mới tuổi vừa hiểu biết, để thấy đau buồn định cư ở Mỹ nên đã bận bịu với gia đình
cho những chia xa tức tưởi, đột ngột... Chúng chồng con, yên phận từ những ngày đầu xa quê
tôi là những kẻ lựa chọn làm cuộc đời ly ấy!
hương, bỏ lại sau lưng hết cả những ước mơ Chị Năm và nhỏ Út Vân thì cũng đã định cư ở
đầu đời của tuổi thanh xuân... Bạn bè thân yêu xứ Úc xa xôi từ những ngày cuối của thập niên
của tôi, cũng từ đó chia xa…mất hút… 70...và cho đến bây giờ cũng đã gần xong bổn
phận với con cái!
Hội Ngộ Liên Trường Kiên Giang 2019 Trang 146