Page 33 - Microsoft Word - Canbangthantam_in.doc
P. 33
chúng ta sẽ không là ai cả, chúng ta sẽ mất căn cước
đi," một câu hỏi rất có ý nghĩa nảy sinh: "Đây là tất cả
căn cước của mình là gì? Mình là ai? Mình không biết
những gì chúng ta đã có! Nếu chúng ta vứt nó đi thì
của mình. Ít nhất ngay bây giờ mình còn là ai đó - ai
Và khi ai đó nói, "Vứt cuộc sống khổ sở này đi,
đó khổ sở, ai đó buồn rầu, ai đó đang trong đau khổ.
vứt đau khổ bạn đang mang một cách không cần thiết
Nếu mình vứt bỏ mọi điều này thế thì câu hỏi sẽ là,
nhà giả đã được xã hội tạo ra." đường về nhà, và bạn đã lấy đi cái đạo đức giả, ngôi Không ai muốn đừng trần trụi trên phố. Tốt hơn cả vẫn cứ khổ sở - ít nhất thì bạn còn có cái gì đó để khoác vào mình, cho dù nó là khổ sở... nhưng chẳng hại gì, mọi người khác đều đang khoác cùng loại quần áo đó. Với những người có thể đảm đương được điều đó, khổ sở của họ là đắt giá. Những người không thể đảm đương được nó còn khổ sở
03/03/2010 - 1/ 29
| |
đọng vào được chứng minh. Khổ không đã quên mất
sẽ nghĩ cái gì đó mơ hồ trong đầu bạn - sao bạn lại
giản mỉm cười chẳng có lí do gì chút nào, mọi người
cười? sao bạn trông hạnh phúc thế? Và nếu bạn nói
"Tôi không biết, tôi chỉ thấy hạnh phúc thôi," câu trả
rằng cái gì đó đã đi sai với bạn. lời của bạn chỉ làm mạnh thêm cho ý tưởng của họ Nhưng nếu bạn khổ chẳng ai hỏi tại sao bạn khổ cả. Khổ là tự nhiên; mọi người đều thế. Chẳng có gì đặc biệt về phần bạn cả. Bạn không làm điều gì đó độc đáo. Một cách vô ý thức, ý tưởng này cứ trong bạn, rằng khổ là tự nhiên còn phúc lạc là phi tự nhiên. Phúc lạc phải cần bằng chứng. Dần dần điều đó chìm sâu hơn vào trong bạn - vào máu bạn, vào xư