Page 47 - Tuyển Tập Truyện Ngắn Hay Việt Nam Dành Cho Thiếu Nhi Tập 1
P. 47
bị vướng vào chân cầu, loay hoay mãi không sao gỡ ra
được. Mấy tên lính trên cầu quát tháo, chửi bới ầm ĩ.
Từ giữa cầu, hơn chục chiến sĩ bị trói quặt, quần áo
rách nát, mặt mũi tím bầm, tiến về phía Kỳ Lô. Bốn
thằng lính đi kèm hai bên và phía sau. Chốc chốc, bọn
lính thúc báng súng vào vai, vào lưng họ: “Lẹ lẹ lên!
Tối rồi...”
Nhiều chiến sĩ trừng trừng nhìn chúng.
Khi đoàn người đã đến gần, Kỳ Lô suýt kêu to: “Anh
Bình”. Nó kịp đưa cả năm ngón tay vào miệng, khắp
người mọc gai, lạnh toát.
Thằng đầu trọc đứng nép sát vào nó, nắm chặt tay
nó, ra ý bảo “Động đậy là chết”. Người nó nóng hầm
hập, mồ hôi vã ra như tắm. Nó hít thở mạnh mấy cái
liền xem xem trái lựu đạn trước bụng có còn cộm ở
đấy không? Nó nhìn thấy khuôn mặt bị đánh tím bầm
của anh Bình. Chắc là đau lắm. Nó bỗng như thấy rõ
ràng khuôn mặt trái xoan, trắng trẻo của chị Loan, chị
Hường và cái chân cà thọt của ông nội chèo đò... Anh
Bình vẫn bước thẳng lưng, ngực rướn về phía trước. Hai
chiến sĩ đi gần anh Bình thường dùng vai, lưng của họ
đỡ nhiều cú báng súng của hai thằng Tây trắng đánh vào
anh Bình... Lương Sơn Bạc... Lương Sơn Bạc là thế đấy.
Anh Bình và hai chiến sĩ nhìn người đi đường, nhìn
Kỳ Lô và mỉm cười vẻ an ủi nó: “Đừng sợ, chú em. Ra
đi chiến đấu cứu nước, chết sống là chuyện thường. Chú
em nhớ bảo lại chị Loan, chị Hường thế đấy...” Kỳ Lô
46