Page 369 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 369

như cái móng chim lên cao.

                    “Vậy thì hãy đi ngay đi,” bà thì thào, “ngay lập tức. Ngay cả lòng kiên

                 nhẫn của ta cũng chỉ có giới hạn. và khi cái ngày đó đến nhắc cho cháu nhớ
                 về lòng tốt của ta, cháu sẽ ước gì cháu đã… Ôi, ôi…!” Giọng nói yếu đuối

                 rít lên như một tiếng muỗi kêu rồi tắt hẳn. Khi nghe thấy nó, người quản

                 gia già vội vã bước vào từ cánh cửa ở đầu kia phòng. Và Alice vọt nhanh
                 qua cánh cửa còn lại.


                    Cô chỉ bước chậm lại để khôi phục lại hơi thở khi ngôi nhà đã khuất hẳn
                 sau  những  tàng  cây  rậm  rạp  như  một  cánh  rừng.  Cô  đã  chạy  như  điên,

                 không dám dừng lại thậm chí để liếc lại phía sau, như thể thiên thần hộ

                 mệnh của cô đã chạy theo cô sát gót và chắp đôi cánh vào chân cô để cứu
                 cô thoát khỏi mối hiểm nguy.


                    Chiều tối hôm ấy, trong căn phòng giải khát che màn đỏ ấm cúng của
                 quán trọ “Sư tử đỏ”, cô và mẹ cô đã cùng nhấm nháp một ly đầy rượu vang

                 Madeira của người chủ quán. Trước đó Alice chưa bao giờ giữ bất kỳ một
                 bí mật nào với mẹ cô. Thế nhưng dù cô có thể kể lại hầu hết những chuyện

                 đã xảy ra chiều hôm đó, cô không thể tự thuyết phục được mình thốt ra một

                 lời nào về mục đích đã thôi thúc bà Cheyney gửi tới một lời mời rất mơ hồ
                 như thế. Lúc đó và mãi mãi về sau.


                    “Con thật sự muốn nói là bà ấy không hề cho con một vật lưu niệm duy
                 nhất nào hở con yêu,” mẹ cô lặp lại nhiều lần, nắm chặt bàn tay cô khi họ

                 ngồi trong cái đêm mùa xuân se lạnh dưới cây cột đèn dầu cũ kỹ để chờ
                 chuyến xe lửa trong cái nhà ga nhỏ miền quê. “Bà ấy không hề đề nghị cho

                 con bất kỳ một thứ gì trong số những báu vật kỳ diệu trong ngôi nhà cũ

                 đáng sợ đó hay sao?”

                    “Bà ấy hỏi con, mẹ thân yêu ạ,” Alice nói, quay mặt về phía cửa con

                 đường hầm tối mà chẳng bao lâu nữa họ sẽ đi qua. “Bà ấy hỏi con có muốn
                 sống lâu như bà ấy hay không. Và con thành thật nói rằng con thà sống như

                 một sinh vật nhỏ bé ngốc nghếch chừng nào mà con còn sống cùng với

                 mẹ.”






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   364   365   366   367   368   369   370   371   372   373   374