Page 136 - CHT ngoại truyện
P. 136
ôm qua nói chuyện với em nhỏ về thời cấp ba xa xôi.
HThế mà nhớ cả đêm. Nhớ những ngày mùa đông lo xo đi
học đội tuyển, đứng trên tầng ba nhìn xuống khoảng sân chơ
vơ lòng vu vơ không biết nghĩ gì. Nhớ khu trọ nhỏ phía sau
nhà có con sông thuỷ triều lên xuống mỗi ngày. Nhớ quán
đĩa chốn ngã tư, nhớ rạp phim từng chiếu Áo lụa Hà Đông,
nhớ thư viện cũ trong lòng thành phố. Nhớ radio Quick n
Snow Show - niềm vui của những sáng chủ nhật, nhớ đĩa "Ngày
hát đôi" của Hà Anh Tuấn, Phương Linh nghe không biết bao
nhiều lần. Nhớ quán net cuối tuần nào cũng ra tải nhạc
vào chiếc máy mp3 màu hồng nhỏ xíu.
Nhớ những nick Yahoo congaivahoahong195, Nhanhcoho-
ang307, Langtuaorach, Saodoingoi... của mình, của bè bạn.
Nhớ "Giấc mơ trưa", "Xe đạp" của Chi, "Chênh vênh" của Lý
từng là nỗi luyến lưu tuổi 17. Mỗi bài hát khơi dậy hoài
niệm, như mùi hương bằng âm thanh, thơm ngát mà xa xôi.
Hương quá khứ, hương trẻ dại, hương của những điều mãi mãi
không thể có lại.
"Tất cả mọi điều sẽ qua đi, sẽ biến mất, nhưng tiếng hát,
câu ca, một khi đã được khai sinh với ngày thôi nôi huy
hoàng của nó thì sẽ ở lại với đời mãi mãi. Đó là một cuộc
rong chơi ngậm ngùi của hữu hạn muốn chộp bắt cái vô hạn
làm món quà thế chấp cho đời mình". - Trịnh Công Sơn.
-Vũ Thu Phương - Văn khóa 16-