Page 107 - NOI SAN 2021
P. 107
106 Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27 SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH 107
Cái giá mà ta phải trả cho những gì mà ta đã không quý trọng khi nó
ở trong tay ta. Cuộc sống có thời gian, và thời gian luôn đi về tương lai
không có thể nào quay lại được. Từng giây phút trôi qua sẽ là trôi qua
Cái chân đau... mãi mãi trong cuộc sống này. Tôi chẳng biết mình đã hiểu về cuộc đời
này như thế nào. Nhưng chúng ta hãy quý những gì mình đang sở hữu,
đừng đánh mất những giá trị trong ta mà ta lại cảm thấy bình thường
Người an bình ngay trong giờ phút mà ta đang nắm giữ. Cuộc đời ta cũng sẽ có lúc ta
phải nói câu “giá mà”, nhưng chúng ta càng giảm được nó thì sẽ tốt cho
cuộc sống của chúng ta hơn để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn. Còn cái
“Đừng để mất những gì mình đã có rồi mới hối hận"”. chân đau của tôi thì đã dần hồi phục, lúc trải qua được con đau tôi thấy
Trong cuộc sống, tôi có những thứ mà người khác ao ước có. Vậy hạnh phúc và sung sướng biết chừng nào.
mà, tôi lại không biết trân trọng. Tôi cứ khao khát cái của người khác. Đau khổ trong cuộc sống là để cảm nhận được hạnh phúc ý nghĩa
Tôi không trân trọng những gì tôi đang có, để đi tìm cái người khác hơn. Sống ở đời đúng là cần “trung tín” với tất cả những gì mình đang
đang nắm giữ. Chúa cho tôi nhận ra nhiều điều trong cuộc sống. Chúa có. Khi đó, cuộc sống mới thật sự mang lại ý nghĩa cho chúng ta. Một
cho tôi biết đâu mới là giá trị thật, đâu mới là niềm vui thật. Thế mà, tôi lần không được thì nhiều lần, rồi cũng có lúc những thứ đó phải khuất
có khi lại trách Chúa sao lại ban cho tôi những thứ đó. phục chúng ta, chứ đừng để chúng ta bị khuất phục vì chúng ta là con
Cái chân đau, do một lần chơi thể thao khiến tôi thấy đau khổ. người.
Tôi thấy bất hạnh vì cái chân bị tổn thương này, nhưng khi tôi được
đỡ dần dần. Tôi mới thấy đáng quý cái chân mà tôi đang có mà người
khác không thể có vì sinh ra họ đã bị khiếm khuyết. Tôi tự hào nơi tôi về
những thứ viển vông, những thứ chóng qua mà không quý trọng cái
vững bền hơn. Những ngày tập luyện tôi dần đi được, tôi bước những
bước chân tập tễnh, tôi mới thấy quý làm sao những bước chân mà
trước đây tôi chỉ coi nó là chuyện phải xảy ra như vậy.
Cuộc sống khi mất đi rồi thì ta mới thấy tiếc. Rồi, chúng ta dễ
dàng lại mở miệng ra nói câu: “giá mà”, khi mọi chuyện đã qua còn giá
gì nữa. Giá bây giờ là cái giá mà ta phải trả cho những chọn lựa của ta.