Page 152 - NOI SAN 2021
P. 152

152    Nội san Bình An Thiện Hảo - Số 27                                                                                          SỨC SỐNG TRONG CÔ TỊCH  153








             Bến Mê và Hạnh Phúc                                                                  Thử hỏi:
                                                                                                  Tiền nhiều để làm chi?
                                                                                                  Tích trữ để làm gì?

                                                                                                  Sinh ra tay trắng, chết hoàn tay không
                                                           (Giuse Lê Bá Tịnh)
                                                                                                  Điều trông mong, nay tan thành tro bụi.
                                                                                                  Vậy nên,
                            Sống giữa trần gian là bến tạm                                        Hãy thay đổi lối sống, con tim

                         Thiên đàng vĩnh cửu chốn quê nhà....                                     Cả tâm tình và những dòng tư tưởng
                       --------------------------------------------                               Biến niềm tin thành hành động
              Một thế giới,                                                                       Biến sự hẹp hòi thành quảng đại cho không

              Điên đảo ngả nghiêng                                                                Cả những nỗi ưu tư chất chồng
              Hạnh phúc mong manh như cơn gió về chiều                                            Hãy biến nó thành niềm vui khôn tả
              Nhiều phiền muộn, lắm đau thương                                                    Bởi chính Chúa là Đức Vua cao cả
              Thế giới phẳng khiến mọi thứ trở nên trần trụi.                                     Dẫn lối ta tiến bước nẻo bình an.
              Con người,

              mất phương hướng, trôi vô định
              Trong vòng xoáy của cái giả cái chân
              Cán cân bị sửa,

              Có chửa không chồng
              Không trồng mà vẫn gặt
              Không năng nhặt mà bị vẫn chặt đầy.
              Hỏi tại sao?
              Lậu giả thành chân, lâu ngày nên ra thế

              Cuộc sống ê chề, con người vẫn mải mê
              Chạy theo dục vọng quên lối cũ đường về.
   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156   157